Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 246 - Chương 246: Ra Khỏi Mê Cung

Bất Diệt Long Đế Chương 246: Ra khỏi mê cung

Đinh Hằng bổ mười mấy đao, vô lực ngồi bệt xuống đất, Hứa Phương Phỉ và mấy vị tiểu thư lại khóc càng thương tâm, Bạch Hạ Sương cũng đỏ mắt lên, tựa ở bên người Bạch Thu Tuyết, thân thể khe khẽ run rẩy.

- Sương nhi đừng sợ!

Bạch Thu Tuyết cảm nhận được sợ hãi trong lòng Bạch Hạ Sương, vươn tay ôm lấy nàng an ủi nói:

- Lão tổ tông nói qua tỷ muội chúng ta là người có đại khí vận, làm sao có thể chết ở trong mộ Long Đế cỏn con này? Hắn nói tương lai chúng ta phải gả cho Nhân Hoàng, chúng ta sẽ không chết ở chỗ này.

Tròng mắt Bạch Hạ Sương khẽ sáng lên, sau đó lại cười khổ nói:

- Đại khí vận? Nhân Hoàng? Đừng nói Nhân Hoàng, lúc này nếu có người mang được chúng ta ra ngoài, dù có là Huyền Vũ Cảnh ta cũng gả.

- Ha ha...

Bạch Thu Tuyết lắc đầu cười khẽ, đang định nói mấy câu an ủi Bạch Hạ Sương. Nơi xa lại đột nhiên truyền đến một tiếng nói khàn khàn trầm thấp:

- Có người mang các ngươi ra ngoài, dù là Huyền Vũ Cảnh ngươi cũng gả? Thế nếu là Thần Hải Cảnh thì sao, ngươi có gả hay không?

Bá bá bá!

Tiếng nói vang lên quá mức đột ngột này lập tức dẫn lên mọi người chú ý, tròng mắt Bạch Thu Tuyết lần nữa sáng lên, nàng đứng bật dậy nói:

- Là Lục Ly!

- Chào Thu Tuyết tiểu thư!

Một đạo bóng người đi ra từ trong khúc rẽ, trên thân mặc áo bào xanh, tay ôm một con thú nhỏ màu trắng đáng yêu, đeo lên mặt nạ Quỷ Sát dữ tợn, trong mắt lại toàn là ý cười.

- Lục... Lục Ly!

Bạch Hạ Sương cũng đứng bật dậy, Lục Ly biến mất ba ngày nay lại đột nhiên xuất hiện, còn thần sắc nhẹ nhõm, trong mắt toàn là ý cười.

Mọi người cũng đứng dậy vây đi qua, Bạch Thu Tuyết tách ra chúng nhân đi tới, khẩn trương hỏi:

- Lục Ly, lời ngươi nói vừa rồi là thật?

- Đúng!

Lục Ly gỡ xuống mặt nạ, bỡn cợt nhìn về phía Bạch Hạ Sương, cười nói:

- Chỉ là không biết Sương tiểu thư nói có thật hay không?

- Ách...

Nét mặt Bạch Hạ Sương có chút hoảng loạn, nàng tự nhiên chỉ là tùy ý nói đùa, thân phận nàng đặt ở đây, làm sao có thể gả cho một tên Huyền Vũ Cảnh, càng đừng nói là gả cho cái tên đáng ghét như Lục Ly.

- Ha ha ha, ta đùa thôi, Sương tiểu thư đừng để ý.

Lục Ly thấy chúng nhân nhìn mình với ánh mắt nóng rực, liền cũng không trêu ngươi làm gì, trầm giọng nói:

- Chư vị nghỉ ngơi tốt chưa? Nếu đã nghỉ ngơi tốt, ta dẫn mọi người đi ra mê cung.

- Thật ư?

Chúng nhân nghẹn ngào thất thanh, rất nhiều tiểu thư nắm lấy tay hắn vui đến phát khóc. Thời khắc này chúng nhân đã không còn một tia phản cảm đối với Lục Ly, ngược lại đều cảm thấy thân thiết như là cứu thế tổ.

- Lục đảo chủ!

Bạch Thu Tuyết khom lưng vái chào một cái thật sâu, nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi có thể dẫn bọn ta đi ra, mỗi người nơi này đều thiếu ngươi một mạng.

- Đúng đúng đúng, nếu Lục Ly ngươi dẫn bọn ta đi ra, bọn ta đều thiếu nợ ngươi một mạng.

Đám người Bạch Cô liên thanh phụ họa, thần tình kích động vô cùng.

- Chư vị quá lời, chúng ta cùng nhau vào đây, tự nhiên cũng phải cùng nhau đi ra.

Lục Ly vung tay lên nói:

- Đi thôi, Tiểu Bạch!

Hí hí!!

Con thú nhỏ được Lục Ly ôm ở trong tay lập tức nhảy xuống, chạy như bay về phía tiền phương, vui sướng đi trước dẫn đường.

Sở dĩ Lục Ly có lòng tin như vậy, không phải hắn đã phá giải mê cung này, mà là Tiểu Bạch có thể tìm được đường ra.

Trên thực tế, hắn cũng lạc đường ở trong mê cùng, cuối cùng phải nhờ Tiểu Bạch tìm được hắn, đồng thời mang theo hắn nhẹ nhàng tìm được đám người Bạch Thu Tuyết. Lục Ly hỏi nó có thể tìm đến lối ra hay không, nó rất là kiêu ngạo khẽ gật đầu, con thú nhỏ này linh trí cực cao, Lục Ly vô cùng tín nhiệm.

Lục Ly không biết Tiểu Bạch làm sao phá giải được mê cung, nhưng nếu Tiểu Bạch có thể tìm tới hắn, lại có thể nhẹ nhàng mang theo hắn tìm tới Bạch Thu Tuyết, như vậy tìm đến lối ra nhất định không vấn đề.

Con thú nhỏ này rất thần kỳ, có thể điều khiển Huyền thú cấp thấp, ở trong Trúc Sơn cũng có thể nhẹ nhàng phát hiện cấm chế, ở Huyết Sát Đảo lại có thể mang theo hắn và người Liễu gia nhẹ nhàng tránh qua cấm chế, đủ để chứng minh ở một số phương diện nó có thiên phú rất mạnh.

Chúng nhân đi theo Tiểu Bạch qua bảy tám góc rẽ, đầu đều nhiễu ngất, Tiểu Bạch lại vẫn không dừng lại, song cũng chưa tìm được lối ra.

Đi ước chừng bốn năm canh giờ, rốt cục có người bắt đầu phàn nàn và hoài nghi, còn có tiểu thư nói muốn nghỉ ngơi. Bạch Thu Tuyết lạnh lùng quét mắt liếc các nàng một cái, cả đám lập tức câm miệng.

Tiếp tục đi tới, lần nữa đi bốn năm canh giờ, Lục Ly đều có chút hoa mắt, chẳng qua trong lòng hắn không hề có bất kỳ hoài nghi nào đối với Tiểu Bạch.

- Lục Ly, nghỉ ngơi lát được không? Cứ đi thế này biết đến bao giờ mới xong?

Bạch Hạ Sương mở miệng, nàng thân thể không mệt nhưng tinh thần lại rất mỏi mệt, mọi người ăn lương khô đều là vừa đi vừa ăn, căn bản chưa từng được nghỉ ngơi.

- Lại đi một lát!

Lục Ly thấy Tiểu Bạch không dừng lại liền quay đầu nói một câu, Bạch Thu Tuyết vung tay để mọi người tiếp tục đuổi theo.

Lần nữa bôn tẩu hai canh giờ, lần này ngay cả Bạch Thu Tuyết đều muốn ngừng lại nghỉ ngơi một lúc. Lục Ly thấy mọi người mỏi mệt dị thường, ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt hoài nghi, thế là hướng về phía Tiểu Bạch kêu:

- Tiểu Bạch, trước nghỉ một lát.

Hí hí!...

Tiểu Bạch quay đầu đáp một tiếng, sau đó tiếp tục chạy vội về phía trước, hơn nữa trong đôi mắt nhỏ toàn là vẻ hưng phấn. Lục Ly thấy nó như vậy, liền không nói gì tiếp tục đi theo, mặc kệ chúng nhân phía sau.

- Lại kiên trì một lúc.

Bạch Thu Tuyết đành chịu thở dài, những người còn lại không khỏi thầm mắng Lục Ly, rất nhiều người bắt đầu thì thầm chất vấn.

Phía trước xuất hiện một ngã rẽ, Tiểu Bạch càng thêm hưng phấn, quay đầu quát to rồi chạy về bên trái. Lục Ly không khỏi kích động, có vẻ đã sắp đến cửa ra.

Hắn vội chạy theo, đám người phía sau cũng mệt mỏi đuổi theo, đi chừng nửa dặm Tiểu Bạch đột nhiên ngừng lại, Lục Ly nhìn về phía trước, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment