Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Vũ Thấm!
Lăng Thanh Diễn quay sang Bàn Vũ Thấm nói:
- Chuyện Lục gia ngươi chú ý để tâm chút, đón tất cả tộc nhân Lục gia về đây. Ta phụ trách thu xếp bên này. Các vị trưởng bối, các ngươi cảm thấy ta chia mặt nam Yến Vương Thành cho Lục gia thì thế nào? Hay là phải tu kiến một tòa thành trì riêng ngay bên cạnh?
- Hả?
Mấy Đại Thần Vương còn lại bị đề nghị hào sảng của Yến Vương dọa cho hơi nhảy, chia nguyên nửa toà Yến Vương Thành cho Lục gia? Lục gia có được bao nhiêu người? Phải biết Yến Vương Thành rộng lớn phi thường, có thể nhẹ nhàng chứa cả ngàn vạn người.
- Thế thì không cần, cho chúng ta vài toà trang viên để an trí là được.
Chấp pháp trưởng lão cũng bị dọa sợ, vừa rồi hắn đã thăm dò qua tòa thành trì này, chỉ thấy không biết đâu là điểm cuối, lớn đến không biết bao nhiêu mà kể.
Toàn bộ tộc nhân Lục gia cộng lại cũng chỉ hơn mười vạn, đại bộ phận đều thực lực rất yếu, căn bản không cách nào truyền tống ở khoảng cách xa. Có thể đến được Thần Giới chắc chỉ hai, ba ngàn người, nào cần địa bàn lớn như thế?
Hắn và Lục Chính Dương liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện rõ vẻ lo lắng. Lục Ly bố trí người di chuyển toàn bộ Lục gia đến Thần Giới, lúc Lăng Thanh Diễn nhắc đến chuyện Lục Ly thì lại ngôn ngữ mập mờ, điều này khiến bọn hắn có cảm giác như Lục Ly đang an bài hậu sự...
- Vẫn không thấy người!
Lục Ly và Lê thúc đợi trong lòng núi suốt mười ngày, lại mãi không thấy có bất kỳ người nào đi qua. Tuy chưa đến nỗi bực bội, lại không khỏi nghi hoặc, người trong Thiên Ma Đảo nhiều như vậy, cớ gì không ai tạt qua bên này?
Lục Ly dứt khoát bế quan tu luyện, dù sao Lê thúc vẫn đang một mực theo dõi, xung quanh đều có tiểu cấm chế, một khi có người tới gần, xúc động tiểu cấm chế, hắn liền sẽ cảm ứng được.
Hắn tiếp tục tham ngộ trạng thái Huyền Linh chi cảnh, gần đây tiến bộ rất lớn, đoán chừng không bao lâu nữa trạng thái Huyền Linh chi cảnh lại có thể tiến hóa, đạt tới cấp độ trạng thái càng cao.
Ba ngày sau, Lục Ly đột nhiên mở mắt, Lê thúc thấy trong mắt Lục Ly thoáng hiện một tia kinh ngạc, vội hỏi:
- Sao thế?
- Người tấn công chúng ta mấy ngày trước đang tới đây!
Lục Ly giải thích nói.
- Hắn đụng chạm cấm chế?
Lê thúc lập tức căng thẳng, sau đó lại nhíu mày nói:
- Dù đụng chạm cấm chế, làm sao ngươi biết là người ngày đó tập kích chúng ta.
- Bởi vì Hư Không Trùng!
Lục Ly đáp:
- Trong cơ thể hắn còn có Hư Không Trùng, mẫu trùng của ta có thể cảm ứng được tử trùng tồn tại, trong cơ thể hắn còn có chí ít mười ức Hư Không Trùng, ta cảm ứng được.
- Hắn không cách nào luyện hóa?
Lê thúc không khỏi hưng phấn, tròng mắt khẽ chuyển nói:
- Ngươi có thể khống chế Hư Không Trùng công kích hắn không? Chỉ cần đánh thành trọng thương, chúng ta liền có cơ hội bắt sống hắn.
Lục Ly lắc đầu nói:
- Khoảng cách quá xa, ta không khống chế được, cần tới gần hơn nữa!
- Vậy áp sát thử xem?
Lê thúc ngo ngoe muốn động, Lục Ly nghĩ người này đã lâu vậy rồi vẫn không thể luyện hóa Hư Không Trùng, như vậy hắn có thể tùy thời khống chế Hư Không Trùng tấn công, không cần lo lắng võ giả này giết ngược.
Thế là bèn khẽ gật đầu, hai người vọt ra như báo, khoái tốc bôn tẩu đi tới, căn cứ liên hệ với Hư Không Trùng, chẳng mấy chốc Lục Ly đã khóa chặt phương vị đối phương.
- Ở ngay trước mặt!
Đến bên ngoài một hạp cốc, Lục Ly ngừng lại, hạ lệnh với mẫu trùng, tử trùng trong cơ thể người kia lập tức hành động, bắt đầu điên cuồng gặm cắn.
Ầm!
Rất nhanh, trong hạp cốc phía trước mặt vang lên từng hồi tiếng nổ vang trầm muộn, một người từ dưới lòng đất tóe bắn ra, nét mặt thống khổ co quắp giữa trời. Sau đó vọt tới đụng lên đỉnh núi, đồng thời miệng không ngừng gào thét, bộ dạng cực kỳ thê thảm.
- Ồ...
Lê thúc đứng từ xa theo dõi, thần sắc đầy vẻ kinh sợ. Hắn vốn tưởng sắp phải đại chiến một trận, lại không ngờ đám côn trùng của Lục Ly lợi hại đến vậy, xem ra không cần hắn động thủ, côn trùng đã có thể gặm chết võ giả kia.
Khoảng cách đủ gần, Lục Ly có thể thông qua liên hệ giữa mẫu trùng và tử trùng để cảm ứng tình hình võ giả kia. Võ giả kia hẳn đã luyện hóa được một bộ phận Hư Không Trùng, hơn nữa tốc độ gặm cắn của Hư Không Trung trong cơ thể võ giả rõ ràng chậm đi nhiều, có vẻ võ giả này vẫn có cách để áp chế Hư Không Trùng, đáng tiếc số lượng Hư Không Trùng thực sự quá nhiều.
Phanh phanh phanh!
Võ giả không ngừng đụng lên vách núi, khiến cho cả ngọn núi tưởng như sắp nổ tung, cự thạch lăn xuống, thỉnh thoảng nện ra từng hố sâu hoắm dưới đất.
- Đợi thêm một lát! Người này sắp không trụ được rồi!
Lục Ly khẽ nói, hắn có thể cảm ứng được Hư Không Trùng chính đang gặm cắn lục phủ ngũ tạng người này. Cơ thể người này rất cường đại, tốc độ gặm cắn của Hư Không Trùng lại chậm, nhờ thế mới kiên trì được đến giờ.
Phanh phanh!
Một nén hương sau, võ giả kia đã không bay lên được, bởi vì rất nhiều kinh mạch trong thân thể đã bị gặm đứt, thần lực không thể vận chuyển tới khắp toàn thân. Lục Ly vẫn không nhúc nhích, mà tiếp tục khống chế Hư Không Trùng gặm cắn thân thể người này, khiến hắn triệt để trọng thương, hoàn toàn mất đi chiến lực.
Lại thêm nửa nén hương, Lục Ly phất tay nói:
- Lê Thúc, người kia hẳn đã bị thương rất nặng, chúng ta đi qua.
- Chủ nhân, ngươi cứ chờ ở đây, ta đi thăm dò được rồi!
Lê thúc để Lục Ly chờ ở chỗ này, rốt cuộc năng lực phòng ngự của Lục Ly tương đối yếu, rất dễ bị miểu sát. Hắn một mình chạy vội đến gần sát người kia, sau đó vung lên trọng kiếm chém mấy nhát, lúc này mới quay sang Lục Ly quát khẽ:
- Chủ nhân, không sao, qua đây đi!
Lục Ly bay vụt đến, nhìn thoáng qua võ giả kia, phát hiện thất khiếu người đó đang chảy máu, cả người co rúm lại, bộ dạng vô cùng thê thảm. Lục Ly khống chế Hư Không Trùng ngừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay là mang hắn vào trong sơn động trước?
- Cũng được!
Lê Thúc vươn tay bắt lấy bả vai người kia, trong tay lấp lánh thần lực, lấy ra Thần khí không gian thu lại người này, sau đó nói:
- Hắn đã bị ta phong ấn thần lực, không còn bất cứ nguy hiểm nào nữa.