Bạch Cô lập tức dẫn người đi thương lượng, người phía Đỗ Tử Lăng lại căn bản không quan tâm, tiếp tục săn giết, xem lời đám công tử Thiên Đảo Hồ như gió thoảng bên tai.
Xung đột bỗng chốc phát sinh, Đỗ Tử Lăng không ra tay, nhưng hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ Thiên Hàn Quốc lại ra tay. Nhẹ nhàng đả thương năm người nhóm Bạch Cô và Đinh Dương, cuối cùng Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương tiến đến mới đình chỉ xung đột.
Đỗ Tử Lăng ra mặt, nói vài câu không nóng không lạnh, tuỳ ý xin lỗi một tiếng, khiển trách người Thiên Hàn Quốc một phen, sau đó dẫn người đi về.
Bạch Thu Tuyết áp chế chúng nhân, đám người Bạch Cô chỉ bị thương nhẹ, không náo ra mạng người, Bạch Thu Tuyết không muốn sự tình khuếch đại.
Lục Ly đang tu luyện thì bị đánh thức, hắn đi ra hỏi dò một phen, biết được chuyện vừa xảy ra, trong lòng có chút hối hận vì không sớm dặn mọi người dự trữ đồ ăn. Giờ động vật nhỏ đều sắp bị săn giết không còn, thức ăn khan hiếm.
- Bắt cá!
Lục Ly đưa ra quyết định rất nhanh:
- Phái người đánh bắt cá, trước dự trữ một ít thức ăn cái đã.
Bạch Thu Tuyết thoáng ngập ngừng, nếu phái người đánh bắt cá, rất có thể sẽ dẫn phát bốn nhóm người cướp đoạt đồ ăn, vạn nhất kích lên đại hỗn chiến thì phiền phức to...
- Bắt cá?
Nội tâm Lục Ly đột nhiên khẽ động, hỏi:
- Đúng rồi, các ngươi phái người xuống thăm dò đầm nước chưa?
Bạch Thu Tuyết hơi ngớ, sau đó lập tức tỉnh ngộ, khẽ kêu nói:
- Đinh Hằng, ngươi lập tức xuống đầm nước thăm dò, nói không chừng lối ra nằm ngay dưới đáy đầm.
- Đừng vội!
Lục Ly khoát tay chặn lại nói:
- Chúng ta trước âm thầm chuẩn bị, Đinh công tử, lát nữa ngươi giả bộ đi tắm, có phát hiện liền báo tín hiệu cho chúng ta. Nếu thông đạo ở phía dưới, chúng ta lập tức xông vào, chiếm trước tiên cơ.
Trọn cả sơn cốc đều tìm khắp, nhưng chưa ai nghĩ đến dưới đáy đầm. Người đều có điểm mù tư duy, tưởng rằng lối ra nằm ở ngay mấy cánh cửa kia, nghĩ đủ mọi cách tìm kiếm cơ quan mở ra cánh cửa, chứ ai lại nghĩ tới dưới đáy đầm nước bao giờ?
Dưới đáy đầm toàn là nước bùn, lúc tắm gội rất nhiều người đều phát hiện ra, hơn nữa đầm nước cũng không sâu, bởi thế chưa ai từng nghĩ đến lối ra ở nằm dưới mặt nước cả.
Đầm nước này là nước chảy, góc sơn cốc có một dòng suối, nước liên tục không ngừng tràn vào trong đầm.
Lúc này Lục Ly mới nghĩ đến một vấn đề, đầm nước này không ngừng có nước chảy vào, lại không thấy nước đi ra? Trong khi nước đầm một mực bảo trì mực nước không đổi, điều này chứng tỏ dưới đáy đầm nhất định phải có mạch nước ngầm, dẫn nước đi ra.
Đã có mạch nước ngầm đưa nước ra khỏi sơn cốc, như vậy chứng tỏ cũng sẽ có thông đạo rời khỏi sơn cốc này, nói không chừng đấy chính là lối ra.
Bạch Thu Tuyết triệu tập mọi người âm thầm chuẩn bị, Đinh Hằng thì dẫn theo hai người tiến vào trong đầm nước, nghênh ngang cởi quần áo tắm rửa, khiến đám tiểu thư nơi xa tức tối không thôi.
Tìm kiếm một cơ hội, Đinh Hằng lặng lẽ tiềm nhập vào trong nước, thăm dò dưới đáy đầm một phen. Đáng tiếc dưới đáy nước bùn rất nhiều, Đinh Hằng tìm hai lần đều không thấy được gì.
Lần thứ ba Đinh Hằng chui xuống đáy đầm, đột nhiên chú ý thấy một tảng đá nằm ngay trên dòng chảy tựa hồ có chút ba động, hắn lặn xuống mép nước đẩy tảng đá kia, tảng đá sáng lên quang mang, không ngờ lại vẫn chẳng nhúc nhích tí nào.
- Có cấm chế, lối ra hẳn ở ngay chỗ này.
Đinh Hằng rút ra chiến đao sau lưng, bất thần bổ xuống cự thạch, cự thạch kia lập tức nổ tung thành bột mịn, lộ ra một cửa động đen nhánh.
- Tìm được rồi!
Đinh Hằng đại hỉ, không có quá nhiều do dự, lập tức phóng vào trong. Nơi đây quả nhiên là một mạch nước ngầm, Đinh Hằng men theo cửa động lặn xuống, rất nhanh liền phát hiện ra một mạch nước ngầm cực lớn, bên cạnh mạch nước ngầm còn có một cửa lớn màu đen lấp lánh u quang.
Đinh Hằng dùng sức đẩy, cửa lớn kia nhẹ nhàng bị đẩy ra, một thông đạo mờ tối hiện lên trước mắt, song lại chẳng có một tia nước đầm nào tiến vào thông đạo.
- Chính là chỗ này!
Mắt Đinh Hằng sáng rực lên, lập tức bóp nát ngọc phù trong tay.
- Đi!
Cùng lúc đó, chiếc ngọc phù trong tay Bạch Thu Tuyết cũng chợt vỡ nát. Tinh thần nàng khẽ rung lên, tay nhỏ vung lên, quát nhẹ một tiếng. Các nàng sớm đã thu thập xong, cả đám lập tức như lợi kiếm vọt tới trong hồ.
Hoa, hoa
Chúng nhân xông vào trong đầm nước, tựa như từng viên từng viên cự thạch ném xuống, lập tức kinh động đến các nhóm người còn lại, Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm vội vàng dẫn người tới quan sát.
- Lối ra!
Đám người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lập tức tỉnh ngộ, vội vàng thúc giục đội ngũ tập hợp. Đáng tiếc trong đội ngũ các nàng có rất nhiều tiểu thư, kéo kéo giật giật một hồi lâu vẫn chưa tập hợp lại được.
- Truyền lệnh xuống, tới ngay lập tức, bằng không chúng ta liền ném xuống các nàng không quản!
Đỗ Tử Lăng nổi giận, trong đôi mắt đào hoa chớp qua một tia hàn ý. Hắn vừa truyền ra lời này, đám tiểu thư Thiên Hàn Quốc lập tức không dám lề mề, vội vàng đi tới.
- Đi!
Đỗ Tử Lăng dẫn đầu xông vào đầm nước, những người còn lại theo sát ngay sau, cứ thế tan biến trong đầm. Tiếp sau là nhóm Tử Liên Nhi, nhóm Dạ Vũ Hàm đi theo sau cùng.
Viu viu viu!
Bạch Thu Tuyết dẫn người cấp tốc xông vào thông đạo, nguyên một đám nam tử được dịp mở rộng tầm mắt, tất cả tiểu thư đều ướt sũng nước, quần áo đơn bạc dán chặt lên thân thể, mê người dị thường.
Chẳng qua đám tiểu thư vừa xông đi lên lập tức vận chuyển Huyền lực bốc hơi nước đi, mặc dù bộ dáng nhìn có chút chật vật, song cũng không đến mức bộc quang.
- Đi mau!
Thật không dễ dàng mới chiếm trước tiên cơ, Bạch Thu Tuyết không khả năng cứ vậy lãng phí, nàng đi ở mặt trước, một đường lao nhanh.
Lối đi phía trước đột nhiên chuyển ngoặt một cái, lại xuất hiện một cánh cửa, cánh cửa này chỉ cần đẩy nhẹ liền mở ra, bên trong là một cửa hang đen nhánh, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Trong tay Bạch Thu Tuyết hiện ra một chiếc roi dài, trên cổ Tử Nguyệt lấp lánh, không chút do dự vọt vào cửa hang.