Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Bên kia, Trương Hạc đi nửa ngày mới trở lại, chiếm được tin tức chuẩn xác. Lão Triệu quả thực bị Lục Ly giết chết, hơn nữa Lục Ly còn đang loạn chuyển khắp thế giới, tìm những người còn lại, đánh chết.
Đám người lão Cung không thể ngồi yên!
Mấy người tụ lại với nhau, thương nghị đối sách, bàn bạc nên tiến hay nên lùi? Nếu như thối lui, bọn họ tránh ở Hắc Sơn Cung an nhàn tu luyện, sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng bọn họ sẽ không còn mặt mũi gì nữa. Việc này ở Hắc Sơn Cung được rất nhiều người chú ý. Bọn họ sẽ không ngóc đầu dậy nổi ở Hắc Sơn Cung, càng đừng nói đến việc có phát triển càng tốt về sau. Nếu chiến đấu, có thể bị Lục Ly đánh chết. Dù sao, lão Triệu lúc trước đã bị Lục Ly giết chết, bọn họ cũng có mạo hiểm tử vong!
Đám người Cung Tự Tại thương nghị một phen, cuối cùng hai người quyết định thối lui, năm người khác quyết định tiến lên. Có hai người hèn nhát, không muốn tranh giành cái gì, còn sống thì vẫn tốt hơn mọi thứ. Hơn nữa việc này gây náo loạn lớn như vậy, hai người sợ Thiên Vân Tiên Tử sẽ nhúng tay vào.
Năm người Cung Tự Tại lại nuốt không trôi nỗi hận này. Phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi thở. Nếu không thể giải hận, năm tháng về sau sẽ không thoải mái một đoạn thời gian thật dài, cũng sẽ ảnh hưởng tu luyện. Cho nên, năm người này quyết định mạo hiểm liều mạng, chém giết Lục Ly!
Năm người không tiếp tục tọa trấn ở Thiên Vân Sơn mà phóng đến chỗ Lục Ly, chủ động tìm kiếm Lục Ly, đánh chết hắn. Dù sao hiện tại Lục Ly cũng không bỏ chạy, ngược lại tìm kiếm người xung quanh để tập sát, hẳn thật dễ dàng tìm ra.
Sau khi Lục Ly đánh chết lão Triệu, càng trở nên tự tin. Giờ đây đích xác đang tìm kiếm võ giả xung quanh, hắn chuẩn bị chấm dứt hoan toàn viêc này, diệt cỏ tận gốc. Không đánh chết hay đánh lui đám người Cung Tự Tại, hắn ở Tích Lôi Sơn vĩnh viễn không yên thân. Hắn không thể nào cứ ở mãi trong Thiên Vân Sơn hoặc khẩn cầu Thiên Vân Tiên Tử phái Trần trưởng lão bảo hộ hắn mãi được!
Mấy ngày nay, hắn liên tục chiến đấu, kỳ thật đang tính toán, xem làm sao vận dụng hết năng lượng trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo này. Năng lượng nơi này quá mạnh mẽ, nếu vận dụng thật tốt, Lục Ly tin tưởng, lực công kích của hắn sẽ càng mạnh hơn.
Mặt khác…
Những năng lượng này có thể vận dụng phòng ngự, Lục Ly tin tưởng, lực phòng ngự của hắn có thể tăng lên rất nhiều, hiện tại chỉ đơn thuần dựa vào thân thể chống đỡ.
- Khi công kích có thể triệu tập năng lượng, vậy khi phòng ngự thì triệu tập thế nào?
Lục Ly gần đây vẫn tự hỏi vấn đề này. Hắn chạy thật nhanh, tìm kiếm võ giả xung quanh, mục đích của hắn thật rõ ràng. Chỉ là muốn tìm vài người công kích hắn, sau đó hắn phải thử xem làm sao điều động năng lượng trong huyệt đạo, tăng cường phòng ngự.
Chạy được hai canh giờ, thần niệm Lục Ly đột nhiên tập trung về phía mười bảy tám người phía trước. Hắn cũng không quản mười bảy tám người này có phải đuổi giết hắn hay không, trong mắt hắn sáng lên đầy hưng phấn, như một con cự thú cuồng bạo phóng đi.
- Lục Ly!
Sau khi mười bảy tám người nhìn thấy Lục Ly, toàn bộ lộ vẻ kinh hãi, vậy mà không hề phóng thích công kích, lập tức tách ra ba phương hướng bỏ chạy!
- Chạy?
Lục Ly thật vất vả tìm được vài người, sao có thể dễ dàng để bọn họ chạy thoát? Ánh mắt hắn nhìn quét qua, đuổi theo bên trái, bên này có tám người đang cùng nhau bỏ trốn.
Tốc độ Lục Ly nhanh hơn bọn họ nhiều, rất nhanh đã đuổi theo. Tám người kia thấy trốn không thoát, cắn răng quay đầu đánh đến Lục Ly.
- Vậy mới đúng, chạy cái gì mà chạy?
Lục Ly nhếch miệng cười, lực công kích của tám người này cũng không mạnh, vừa lúc dùng thử nghiệm, để bọn họ không ngừng công kích, hắn nghĩ biện pháp vận dụng năng lượng trong huyệt đạo, tăng cường lực phòng ngự.
Nhìn thấy tươi cười của Lục Ly, nội tâm tám người đột nhiên run lên, giống như nhìn thấy tử thần đang vẫy tay với bọn họ.
Tám người phản xông đến đây, cũng không phóng thích công kích viễn trình. Lực phòng ngự của Lục Ly cường đại như thế, công kích viễn trình không có ý nghĩa gì.
- Giết đi!
Tám người vọt đến, thấy Lục Ly không chủ động công kích, bọn họ tự nhiên không khách khí, lần lượt nâng binh khí công kích mãnh liệt về phía Lục Ly. Tám thanh binh khí gần như đồng thời bổ lên người Lục Ly.
Bịch bịch bịch!
Tám tiếng nổ vang nặng nề vọng ra, thân mình Lục Ly bị đánh lui vài bước. Tám người tập trung nhìn, toàn bộ trở nên tuyệt vọng. Trên người Lục Ly không có chút thương thế, tám người ngày thường nghĩ công kích của mình rất mạnh, lại không phá được phòng ngự của Lục Ly, da thịt còn không chút tổn hại.
Vù!
Thân mình Lục Ly chợt lóe ra, vọt đến, nhưng vẫn không có công kích như trước, tám người theo bản năng phóng ra công kích, Lục Ly lại bị đánh lui.
Hả?
Tám người đều hơi kinh nghi, Lục Ly vậy mà không công kích? Tám người lúc trước nhìn thấy cảnh tượng Lục Ly đập chết lão Triệu, bọn họ tin tưởng Lục Ly chỉ cần vung nắm tay, tám người sẽ bị oanh sát trong nháy mắt.
Vù!
Lục Ly lại lần nữa vọt đến, vẫn không định công kích. Tám người hơi mơ hồ, Lục Ly muốn khoe khoang lực phòng ngự cường đại của hắn sao? Hay là muốn mang đến hy vọng cho mọi người rồi lại khiến bọn họ tuyệt vọng?
Bịch bịch bịch…
Ba lần, năm lần, mười lần…
Tám người hoàn toàn không hiểu nổi, Lục Ly lần lượt phóng đến, lại lần lượt bị bọn họ đánh lui. Lục Ly không hề ra tay một lần, cũng không phóng xuất một con trùng nào.
- Chẳng lẽ hắn có khuynh hướng chịu ngược? Thích bị người khác đánh?
Trong đầu tám người hiện lên một ý niệm, cho dù tám người công kích, Lục Ly cũng không bị thương, bị đánh cũng không đau sao? Mèo vờn chuột cũng không phải chơi như vậy?
- Đi!
Tám người đánh lui Lục Ly, một người rống to lên, hắn không muốn bồi Lục Ly chơi đùa. Nếu đánh không chết Lục Ly, bọn họ công kích còn có ý nghĩa gì? Người còn lại cũng bỏ chạy theo, nhưng tốc độ Lục Ly nhanh hơn bọn họ, rất nhanh đã đuổi theo.
Lục Ly bám theo, một người theo bản năng trở tay đánh ra một kích, nhưng uy lực công kích của hắn không đủ, Lục Ly cũng không bị đánh lui. Người này nhìn thấy Lục Ly phía sau ngây ngẩn cả người, đao trong tay ngừng lại, không biết có nên tiếp tục công kích hay không.