Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Vu Phi Tường rốt cuộc không nhịn được cười ha hả. Một đám người như trút được gánh nặng. Lục Ly không thể đánh người của bọn họ, vậy nghĩa là song phương ngang hàng, có thể vãn hồi chút mặt mũi. Đợi lát nữa, có thể để Nhị Kiếp đỉnh phong lên sân, một lần công kích bắn Lục Ly xuống núi.
- Làm cái quỷ gì?
Trung niên Nhị Kiếp đỉnh phong hơi khó hiểu, hắn vẫn không cảm nhận được lực lượng gì. Lục Ly đánh giả quyền? Mục đích của hắn là gì? Hắn là tên hề con khỉ mời đến sao?
- Được rồi!
Lục Ly thở ra một hơi, vẻ mặt sâu xa khó hiểu nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta thừa nhận lực phòng ngự của ngươi cũng không tệ lắm, đáng giá ta xuất ra thần quyền tuyệt thế tổ truyền của Lục gia. Ngươi nhất định phải cẩn thận, ta sợ uy lực quyền này quá lớn, sẽ đánh chết ngươi!
Xí…
Vu Phi Tường và hai tiểu thư đều đùa cợt, công kích của Lục Ly không được tốt lắm, tên này còn khoác lác như vậy. Tiểu huynh đệ? Thần quyền tuyệt thế tổ truyền? Chẳng lẽ là quyền hủy thiên diệt địa gì?
Hừ hừ!
Lục Ly cong hai chân, bày ra tư thế đạo pháp cao thâm. Lần này hắn cũng không múa may nắm đấm, chỉ nhẹ nhàng vung nắm đấm về phía Nhị Kiếp Thiên Thần, tốc độ chậm đến mức khiến người xem hộc máu.
- Cẩn thận!
Lục Ly quát to, dọa sợ một đám người, hắn trầm quát:
- Xem thần quyền tuyệt thế tổ truyền của ta… Đả Vương Bát Quyền!
Nắm đấm của Lục Ly đụng chạm lên thân thể của võ giả trung niên, quyền bộ của hắn chợt sáng lên, năng lượng trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo trong cơ thể hắn chợt trào ra. Đồng thời, hắn sử dụng bí thuật linh bạo, nắm tay đột nhiên đánh lên ngực võ giả. Năng lượng mênh mông có một bộ phận được chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo ngăn trở, một bộ phận thẩm thấu vào, trực tiếp nổ nứt cơ thể người này.
Ầm!
Một tiếng nổ vang nặng nề vọng ra, giống như tiếng núi lở thạch nứt, thân mình võ giả trung niên như bao tải bay ngược đi, hơn nữa trong miệng không ngừng tuôn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tuyết, trước ngực méo mó, rõ ràng nội tạng bị thương nặng, lồng ngực đều bị chặt đứt.
Ầm!
Trung niên Nhị Kiếp đỉnh phong bay ra hơn mười dặm, đập vỡ từng tòa núi lớn gần Tích Lôi Sơn, còn khiến một tòa núi lớn sụp đổ, núi đá ngã nhào, chôn sống Nhị Kiếp đỉnh phong kia.
- Tộc thúc!
Vu Phi Tường kinh hô, trong mắt đều là vẻ ngạc nhiên. Những người còn lại cũng như vậy, trong mắt đều là mơ hồ. Vì sao quyền cuối cùng của Lục Ly chậm như vậy, trông không có uy thế gì, lại có thể thoải mái đánh tộc thúc các nàng trọng thương? Chẳng lẽ Đả Vương Bát Quyền này thật là thần quyền tuyệt thế tổ truyền của Lục Ly?
- Bảo ngươi cẩn thận rồi, ngươi còn không nghe!
Lục Ly dường như không hề hấn gì, sửa sang lại xiêm y rách nát trên người, còn để ý búi tóc rối bù. Lúc này mới nhẹ nhàng nói:
- May mắn vừa rồi ta thu hồi chín thành lực đạo, nếu không đánh xuống một quyền này, người này tuyệt đối nổ thành sương máu, đến vụn thịt cũng không còn. Tốt lắm, các ngươi thua rồi, xuống núi đi, đừng làm phiền lão phu tu luyện!
- Lão phu?
Lê thúc và Mã thống lĩnh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, khí tức sinh mệnh của Lục Ly trẻ tuổi như vậy, thế mà xưng là lão phu? Vậy bọn họ có phải đều là lão bất tử hay không?
Một quyền đấm bay Nhị Kiếp đỉnh phong của Thiên Lượng Sơn, vẫn là trong tình huống đối phương mặc chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. Tuy bí thuật linh bạo và bí thuật toái hồn chưa dung hợp nhưng khiến lực công kích của Lục Ly sắc bén hơn vài phần.
Một Nhị Kiếp đỉnh phong bay đi, đào người đó ra khỏi núi non. Thiên Lượng Sơn thua rồi, Vu Phi Tường dường như cũng không chuẩn bị nhận thua, con ngươi hắn lóe sáng, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, ngươi khẳng định đã sử dụng yêu pháp, lần này không tính, chúng ta cược thêm một lần.
Ha hả!
Lê thúc không tự chủ được cười lạnh vài tiếng, ngay cả Mã thống lĩnh cũng không xem nổi. Vu Phi Tường thật là mặt dày, cho dù Lục Ly sử dụng yêu pháp thì sao? Yêu pháp cũng là thần thông. Thế giới này đừng nói yêu pháp, cho dù tà thuật cũng là bản lĩnh của mình, có thể giết địch đều là thủ đoạn.
Sắc mặt hai tiểu thư Thiên Lượng Sơn e lệ đỏ lên, Vu Phi Tường đích xác đã mất khí độ, khiến các nàng cũng cảm thấy ngượng ngùng. Mấy hộ vệ khác, sắc mặt hơi ngưng trọng, một quyền của Lục Ly có thể đánh Nhị Kiếp đỉnh phong bị thương, vậy đại biểu hắn có thể đánh chết tất cả chiến lực nơi này. Hôm nay đừng nên gây sự, đám người Vu Phi Tường bị Lục Ly giết chết, chuyện này sẽ lớn.
Lục Ly không tức giận, loại công tử vô lại này hắn gặp nhiều rồi, hắn cười nói:
- Ta đề nghị ngươi hiểu rõ, đừng đánh mất hết mặt mũi Thiên Lượng Sơn ngươi. Nếu không phải nể mặt sơn chủ các ngươi, các ngươi đã sớm bị ta giết, Nhị Kiếp đỉnh phong ta giết nhiều rồi.
- Ha hả, khẩu khí thật lớn!
Vu Phi Tường giận dữ, đang muốn nói cái gì, một Nhị Kiếp đỉnh phong bên cạnh lôi kéo tay hắn lại, nói:
- Công tử, quên đi, chúng ta trở về đi, mặt mũi về sau tìm lại cũng không muộn.
Hộ vệ sợ gặp chuyện không may, bọn họ nhìn thấy Lục Ly đang nổi giận. Nếu tiếp tục gây sự, sự tình sẽ không xong. Mục đích của bọn họ là bảo hộ đám người Vu Phi Tường, tự nhiên không hy vọng xảy ra chuyện lớn.
Vu Phi Tường nổi giận đùng đùng nhìn lại Nhị Kiếp đỉnh phong, hắn nhìn lướt qua tất cả hộ vệ, sắc mặt đều thật ngưng trọng, lặng lẽ nháy mắt ra hiệu với hắn, xem ra thật kiêng kị Lục Ly.
Mã thống lĩnh vội vàng hòa giải, nói:
- Vu công tử bớt giận, đánh xong rồi thì trở thành bạn bè. Việc này đã làm trái lại quy củ Hắc Sơn Cung chúng ta, vừa rồi động tĩnh lớn như vậy, Hắc Sơn Cung khẳng định đã phát hiện. Nể mặt Mã mỗ, việc này xem như xong đi?
Phù phù phù!
Mã thống lĩnh còn chưa nói xong, vài bóng người phía xa bay vụt đến, khí tức một người rất cường đại, hẳn là trưởng lão Hắc Sơn Cung. Vu Phi Tường nhỉn quét qua, lười đối mặt với người của Hắc Sơn Cung, hắn phất tay nói:
- Chúng ta đi thôi!
Nhóm hộ vệ thở phào nhẹ nhõm, lần này đến Tích Lôi Sơn lịch luyện, cách Thiên Lượng Sơn không xa lắm, cho nên cũng không có trưởng lão hộ tống.