Khi Lục Ly đạp lên bậc thang đá thứ hai, trọng lực lần nữa gia tăng, Bạch Thu Tuyết cũng lên theo, sắc mặt lập tức càng khó coi, quay đầu nhìn sang Lục Ly nói:
- Lục Ly, sơn đạo uốn lượn này không dễ đi, dự tính lúc leo đến đỉnh trọng lực sẽ vô cùng khủng bố.
Lên bảo sơn mà tay không trở về, đây không phải phong cách của Lục Ly!
Hắn cắn răng tiếp tục leo lên, tốc độ còn tăng nhanh mấy phần. Thực lực hắn yếu thua đám người Đỗ Tử Lăng, chỉ có tăng tốc leo nhanh mới sẽ không bị bọn hắn đuổi kịp.
Bạch Thu Tuyết không nói chuyện, lầm lũi theo sau, tốc độ không nhanh không chậm. Tiểu Bạch vui sướng bôn tẩu đi trước, tựa hồ không cảm giác được trọng lực, sau khi leo lên mấy bậc lại quay đầu nhìn Lục Ly, thỉnh thoảng còn kêu hai tiếng thúc giục Lục Ly đi mau.
Lục Ly bước chân trầm ổn, từng bước một tiến lên, mỗi lần vượt qua một bậc đá, trọng lực lại sẽ gia tăng một chút, dù gia tăng không nhiều, nhưng sau mười mấy bậc, Lục Ly đã cảm thấy trên vai nặng trĩu, như cõng lên cự thạch mấy ngàn cân.
Chút trọng lực ấy đối với Lục Ly không tính là gì, đối với Hồn Đàm Cảnh trung kỳ như Bạch Thu Tuyết lại càng không đáng nhắc tới, hai người cứ thế đi nhanh, từng bước một vững bước trèo lên.
Một trăm bậc, ba trăm bậc, tám trăm bậc!
Trọng lực đã quá một vạn cân, tốc độ Lục Ly rốt cục chậm lại, giờ đây chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ lăn xuống, hắn đành phải thả chậm tốc độ.
Bạch Thu Tuyết theo ở phía sau, vẫn cứ rất nhẹ nhàng, trên mặt không thấy có mồ hôi, Lục Ly lại đã mồ hôi đầy đầu, có chút phí sức.
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi đi trước đi, không cần bận tâm ta.
Lục Ly quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, kẻ sau khẽ cười nói:
- Lúc leo bậc thang dưới núi, ngươi không đi một mình, lúc này sao ta có thể bỏ ngươi lại được? Thu Tuyết còn chưa đến mức làm ra chuyện mất hết nhân phẩm như thế.
Lục Ly không khuyên nữa, tiếp tục leo lên, chờ lúc lên được một ngàn năm trăm bậc, trọng lực đã đạt tới ba vạn cân. Tốc độ Lục Ly càng lúc càng chậm, Bạch Thu Tuyết lại vẫn nhàn nhã như thường, chỉ là trên trán đã thoáng xuất hiện mồ hôi.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Phía dưới truyền đến từng tiếng bạo rống, Lục Ly nhìn xuống lối vào sơn đạo vòng quanh sườn núi, thấy được Đỗ Tử Lăng chính đang dẫn theo hai người một đường băng băng lao tới.
Lục Ly nghĩ nghĩ rồi nói:
- Thu Tuyết tiểu thư, ngươi không cần để ý ta, một mình lên trước đi, dù sao ngươi giành được bảo vật cũng tốt hơn là Đỗ Tử Lăng.
- Bảo vật tốt thì tốt thật, nhưng nếu bởi vì bảo vật mà hỏng mất đạo tâm, vậy thì được không bù mất.
Bạch Thu Tuyết cười khẽ đáp, nàng nhìn lên đỉnh núi rồi nói:
- Hồn Đàm Cảnh tu luyện chính là linh hồn, thật ra cũng là đang tu luyện đạo tâm. Không có một trái tim vững như bàn thạch, không vì ngoại vật mà thay đổi, lại làm sao có thể thẳng tới mây xanh? Thấy lợi quên nghĩa, vứt bỏ đồng đội, đấy không phải đạo tâm của Bạch Thu Tuyết ta.
Lục Ly nghe mà cái hiểu cái không, chẳng qua lúc này trong lòng hắn bất giác nhiều thêm một tia kính nể đối với nữ tử mỹ lệ đến khiến người lóa mắt trước mặt.
Đỗ Tử Lăng đặt chân lên sơn đạo, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư theo sát ngay sau, Dạ Vũ Hàm thì dẫn theo một tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ khác đi ở cuối cùng.
Còn về những người còn lại thì hoặc là đều ở dưới chân núi, hoặc là còn đang leo trên bậc thang, ba nhóm người tổng cộng gần bốn mươi người, toàn bộ đều bị thương. Cuối cùng thành công đưa mấy người Đỗ Tử Lăng Tử Liên Nhi lên được sơn đạo.
Đỗ Tử Lăng dẫn theo hai tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Tử Liên Nhi và Vũ Linh Hư đều là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, Dạ Vũ Hàm và Dạ Vũ Long, một tên đệ tử Dạ gia khác cũng là Hồn Đàm Cảnh trung kỳ.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đã bò lên hơn tám trăm bậc đá, nhưng tốc độ Lục Ly thả chậm rất nhiều, hơn nữa còn càng lúc càng chậm, đám người Đỗ Tử Lăng ở phía dưới lại dũng mãnh như hổ, tốc độ như gió.
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn hai người sẽ bị đuổi kịp, một khi bị đuổi kịp, ưu thế tiên cơ hai người giành được trước đó sẽ không còn sót lại chút gì.
Bạch Thu Tuyết không đi, Lục Ly cũng không tiện nói gì thêm, đành phải cắn răng quật cường đề thăng tốc độ leo lên.
Hai ngàn, ba ngàn bậc đá.
Tốc độ Lục Ly không thể không lần nữa thả chậm, lấy nước ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, từng ngụm từng ngụm chuốc xuống. Bạch Thu Tuyết cũng mồ hôi đầm đìa, sơn đạo vờn quanh cự phong một đường hướng lên, bởi thế lúc này hai người không thấy được đám đông phía sau. Chẳng qua thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng hét lớn của Đỗ Tử Lăng vọng lại, khoảng cách hẳn là đã không xa.
Lục Ly không chút hình tượng ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi, ngước mắt nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, thấy nàng thần sắc kiên định, Lục Ly không mở miệng khuyên nhiều, tiếp tục cắn răng leo lên.
Lục Ly âm thầm tính toán cự ly, bậc đá trên sơn đạo vòng lên núi ít nhất cũng có vạn cấp. Thời khắc này trọng lực cũng đã đạt đến bốn, năm vạn cân, mỗi lần nhấc chân, Lục Ly đều cảm thấy rất là trầm trọng, thân thể đều khó mà đứng thẳng.
Nhục thân Lục Ly đã tính rất không sai, giờ đây lực lượng nhục thân có thể ngang với mấy vạn cân, sau khi hắn phóng thích huyết mạch thần kỹ, nhục thân sẽ càng cường đại. Nhưng huyết mạch thần kỹ chỉ có thể chống đỡ nửa canh giờ, hắn sao dám phóng thích lung tung, Vũ Linh Hư đang ở ngay đằng sau, vạn nhất lúc hắn suy yếu bị Vũ Linh Hư đánh lén thì sao?
Lần nữa lên hai ngàn cấp, giờ đây người bên dưới nhìn đã chẳng khác gì con kiến, cảm giác cứ như đứng trên đỉnh bễ nghễ thiên hạ. Bước chân Lục Ly lần nữa ngừng lại, ngồi trên bậc đá há mồm thở dốc.
Bạch Thu Tuyết cũng ngồi xuống, mồ hôi đầm đìa, sau lưng đều ướt đẫm, tóc mai bết cả lên mặt, nhìn từ góc nghêng bên cạnh lại có vẻ vũ mị dị thường.
Bạch Thu Tuyết uống một hớp nước, thấy Lục Ly đang sững sờ nhìn mình, trên mặt bất giác hiện lên một tia ửng đỏ. Lúc này y phục nàng đã ướt đẫm dính trên da thịt, dù vẫn không thể thấy được gì, nhưng đứng cùng một chỗ với người khác giới, nàng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu và ngượng ngùng.