Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thần văn và cấm chế Lục Ly cảm giác hơi giống nhau một cách khác thường, chỉ khác là thần văn càng thêm cường đại, càng thêm huyền diệu.
Nếu nói cấm chế là thủ đoạn, là bắt chước “trận” thiên địa pháp tắc bố trí, như vậy, thần văn, Lục Ly cảm giác là trực tiếp dùng “pháp” thiên địa pháp tắc bố trí ra.
Tham ngộ thiên địa pháp tắc, có thể hiểu được chân ý, sát chiêu, thần thông. Có cường giả thượng cổ có thể khắc pháp trận lên binh khí, khắc lên vật thể, đây là thần văn.
Một xúc tua đỏ như máu dò xét ra, tuyến xúc tua đâm xuống dưới nền đất, Lục Ly không nhúc nhích, chờ Huyết Linh Nhi tra xét. Chỉ sau một nén nhang, Huyết Linh Nhi truyền âm ra:
- Chủ nhân, đây là vật gì vậy? Cảm giác thật huyền bí, phi thường mênh mông, ta cảm giác nếu tìm hiểu mấy thứ này, thần thông thiên phú của ta có lẽ có thể tiến hóa!
- Vậy ngươi mau tìm hiểu đi, trực tiếp ghi chú thần vă lại, sau này chậm rãi tìm hiểu!
Lục Ly không có tâm tư tìm hiểu thần văn, Huyết Linh Nhi tìm hiểu không khác gì hắn tìm hiểu, sau này còn có thể truyền vào trong đầu hắn. Huyết Tiên Đằng có thiên phú rất mạnh về pháp trận, nó đi tìm hiểu nhanh hơn Lục Ly.
- Được!
Xúc tua của Huyết Linh Nhi vươn ra vô hạn, di chuyển gần đó, tìm tòi vài vòng quanh Lục Ly, nhưng không có thu hoạch gì. Sào huyệt của yêu ma này cũng không có dị bảo, chỉ có một ít trái cây kỳ dị, hẳn là món ăn của yêu ma, Lục Ly cũng không dám lấy. Những thực vật này không giống linh quả, ngược lại cảm giác có khí tức tà dị.
Lục Ly đi đến một cái động, ngồi xếp bằng tu luyện, tạo thời gian cho Linh Nhi ở đây ghi chép thần văn. Hắn đúng lúc tìm hiểu xem làm sao dung hợp Băng Sương Kiếm Ý vào Sát Địch Quỷ Trảm.
Thần văn nơi này có rất nhiều, ước chừng mấy ngàn dòng, văn lộ của rất nhiều thần văn phi thường huyền diệu phức tạp. Cũng may Huyết Linh Nhi có trụ cột pháp trận, ghi chép cũng không quá khó khăn. Nếu không người bình thường muốn che khắc thần văn, phỏng chừng ít nhất phải mất vài năm.
Thời gian dần trôi qua, bảy ngày trôi qua, Huyết Linh Nhi vẫn chưa ghi chép thành công. Lục Ly không định xuất quan, truyền âm một câu để Huyết Linh Nhi sau khi hoàn thành thì đánh thức hắn.
Lại qua năm ngày, Lục Ly được Huyết Linh Nhi đánh thức, nhưng không phải ghi chép thành công mà là có người xông vào!
- Chủ nhân, có hai võ giả đến đây, khí tức rất cường đại!
Đôi mắt Lục Ly đột nhiên mở ra, thần niệm nhìn ra, nhất thời thần tình kinh ngạc. Bởi vì hai người xông tới, một người là người quen cũ.
Một nam tử mặc hồng bào đẹp đẽ, trên đầu bóng lưỡng, đỉnh đầu còn có hình xăm, trong tay cầm loan đoan có móc, không phải Hồ trọc đầu thì còn là ai khác?
Một người khác là một lão nhân thoạt nhìn như kẻ điên, tóc tai bù xù, xiêm y lam lũ, gầy gọc, da bọc xương, giống như rất nhiều năm không ăn cơm, sắp chết đói rồi.
Khặc khặc!
Thần niệm của Hồ trọc đầu tập trung lên Lục Ly, phát ra tiếng cười quái dị khiến người ta sởn cả gai ốc, hắn tặc lưỡi nói:
- Nhân sinh nơi nào không tương phùng mà? Tiểu mĩ nam, chúng ta lại gặp mặt rồi!
Lục Ly cảm giác một trận quay cuồng trong dạ dày, thiếu chút nữa nôn mửa. Ánh mắt hắn sắc lẹm như đao, nhìn quét qua người còn lại, nói:
- Vị này là ai? Vì sao phải giúp đỡ hại người? Ta và ngươi không thù không oán? Ngươi muốn giúp Hồ trọc đầu đối phó ta?
- Ha hả! Không thù không oán?
Lão nhân điên lạnh lùng cười nói:
- Ngươi giết Thần Nha của ta, có từng nghĩ đến hôm nay?
- Là ngươi sao?
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là lão điên này tìm tới Hồ trọc đầu. Hắn vui vẻ đứng dậy, nói:
- Ta nói rồi, đừng chọc ta, nếu không khiến ngươi chết không chỗ chôn. Hồ trọc đầu, lần trước khiến ngươi chạy thoát, lần này là lúc ngươi phải táng thân.
- Tiểu tử cuồng vọng!
Lão nhân điên lộ tươi cười lạnh lẽo, nói:
- Bổn tọa năm đó hoành hành Nhị Trọng Thiên, gia gia ngươi còn chưa ra đời. Giờ mới tu luyện vài thập niên, cảnh giới Nhất Trọng Thiên Thần đã cuồng vọng như thế? Hồ trọc đầu, năm huynh đệ của ngươi xác định là bị giết chết sao?
Sắc mặt Hồ trọc đầu âm trầm, hắn phất tay nói:
- Li Hỏa lão quỷ, chúng ta ra ngoài chiến một trận với hắn, đừng nói nhiều lời vô nghĩa nữa!
- Vì sao phải ra ngoài?
Li Hỏa lão quỷ hơi kinh nghi, sau đó tỉnh ngộ, hắn cười nhạo:
- Một tiểu quỷ mà thôi, bổn tọa trở tay đã có thể trấn áp, ngươi có xứng là ma đầu danh dương Thiên Ma Đảo không hả, sao lại e ngại một tiểu quỷ?
Vù!
Lục Ly bên kia cũng không vô nghĩa, thân mình phóng ra, lời nói của Hồ trọc đầu đánh thức hắn. Nơi này có đạo trường thần văn, thần lực nơi này bị phong ấn. Hắn hiện tại gần như không cần thần lực, hoàn toàn dựa vào thân thể chiến đấu, nơi này là chiến trường thích hợp nhất.
Lui về!
Hồ trọc đầu biết thân thể cường đại của Lục Ly, vội vàng lui về sao. Li Hỏa lão quỷ không tuân theo, trong tay xuất hiện một hỏa lò rách nát, lạnh giọng nói:
- Tiểu tử, đến Diêm Vương Điện nói rõ với Diêm Vương, là Li Hỏa đạo nhân ta giết chết ngươi!
Phía trên hoỏa lò tan nát kia có thần văn, giờ đây thần văn sáng lên, từng ngọn lửa màu tím xông ra. Ngọn lửa vừa ra ngoài, không gian nhất thời cuốn lên, nhiệt độ cao đến dọa người.
Ngọn lửa rơi xuống như mưa, cuốn Lục Ly vào. Năng lượng trong huyệt đạo của Lục Ly lập tức trảo ra, phòng ngự thân thể. Trong cơ thể hắn truyền đến mùi thịt tiêu đen, nhưng phòng ngự của hắn vẫn cường đại như thế, ngọn lửa này chỉ có thể tổn thương ngoài da, ngay cả cơ thể cũng khó tổn thương.
- Cái gì?
Thần tình Li Hỏa lão quỷ kinh ngạc. Lục Ly lập tức hóa thành lưu quang bay tới, một quyền đấm lên ngực Li Hỏa lão quỷ.
Rắc rắc, rắc rắc!
Xương cốt trước ngực Li Hỏa lão quỷ gãy rụn, thân mình bị đấm bay, va chạm thật mạnh lên vách đá sơn cốc. Vách đá lại không bị đụng vỡ, Li Hỏa lão quỷ bị đánh rơi xuống, lăn lộn hơn mười vòng trên mặt đất.
Ưm!
Hồ trọc đầu hít một ngụm khí lạnh, hai chân hắn liên tục thối lui ra ngoài núi. Nhưng tốc độ Lục Ly nhanh hơn hắn, hóa thành lưu quang, đi đến trước Hồ trọc đầu.
Cút ngay!