Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong Nhị Trọng Thiên, muốn trở thành siêu cấp thế lực lớn nhất định phải có hai đặc thù, hoặc là có một cường giả tuyệt thế làm thủ lĩnh, hoặc là chiếm cứ một thiên đảo, thế này mới có thể tính là thế lực lớn.
Trong thiên đảo linh khí thiên địa dày đặc, có rất nhiều linh sơn phúc địa, vừa có thể khiến võ giả tu luyện tăng tốc, còn có thể liên tục không ngừng dựng dục thần tài thiên bảo. Cứ thế mãi, võ giả ở trên đảo không ngừng tăng lên sức chiến đấu.
Trong lịch sử, bất cứ một thiên đảo bỏ trống đều sẽ dẫn tới hỗn chiến và tranh đoạt kịch liệt. Bởi vì chiếm cứ một thiên đảo thì chỉ cần mấy trăm năm sau, thực lực tổng thể của thế lực này chắc chắn sẽ có bay vọt.
Hiện tại bên ngoài cùng lúc bỏ trống tám thiên đảo, tuy có ba hòn đảo đã bị ba tán tu cường đại bắt lấy, nhưng còn sót lại năm đảo. Mấy vạn thế lực lớn nhỏ ở nam bộ tự nhiên đều thèm muốn, đều muốn chiếm làm của riêng.
Lục Ly suy nghĩ một hồi, trực tiếp hỏi:
- Sắp tới có lẽ ta sẽ ra ngoài một chuyến, ta muốn hỏi... Hắc Viêm Điện gần đây có động tĩnh gì không?
- Ngươi muốn ra ngoài à?
Trần trưởng lão sắc mặt trở nên nghiêm túc:
- Sức chiến đấu của ngươi còn quá thấp, nếu ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, thám báo của Hắc Viêm Điện ẩn nấp ở ngoài đảo phỏng chừng chưa rút lui. Ưm, gần đây không nghe nói Hắc Viêm Điện có động tĩnh gì, à, dường như bọn họ xuất hiện một Thần Nữ rất lợi hại, luôn ẩn giấu không lộ mặt, nghe nói cũng chuẩn bị tham dự cuộc chiến thiên tài lần này, muốn tài nghệ trấn áp quần hùng, được đến hạng nhất Thiên Tài bảng.
- À ừ.
Lục Ly cũng không quan tâm Thần Nữ gì đó, Thượng Thanh Cung có Thần Nữ Mạn tiểu thư, Lục Ly nhìn thấy liền phiền. Cái loại Thần Tử, Thần Nữ gì đó đều là thiên chi kiêu tử, mắt cao hơn đầu, hắn không thích giao tiếp với loại người này nhất.
Đầu óc Lục Ly xoay chuyển, hỏi:
- Gần đây có xuất hiện cường giả tuyệt thế không? Hoặc có cường giả tuyệt thế đại chiến?
- Tại sao hỏi như vậy?
Trần trưởng lão nghi ngờ nhìn kỹ Lục Ly, thấy Lục Ly không định trả lời thì lắc đầu, nói:
- Trừ tán tu cướp đoạt ba thiên đảo ra, không có cường giả khác ẩn hiện. Các thế lực lớn đều ít khi gây chú ý, không dám xằng bậy, sợ chọc giận Đại Ma Vương.
- À, ta hiểu rồi!
Lục Ly có chút thất vọng, xem ra Tu La Lão Nhân còn chưa lành vết thương, hiện giờ đang dưỡng thương ở nơi nào đó? Hoặc đi làm việc của mình? Lúc trước Tu La Lão Nhân nói có mấy tâm nguyện chưa làm xong, và chắc chắn hắn sẽ đi tìm Chúng Sinh Cung, đi tìm hậu nhân của mình.
Lục Ly không hỏi nhiều, trò chuyện vài câu với Trần trưởng lão, biểu minh chính mình gần đây muốn ra ngoài, hơn nữa chứng minh việc này đã báo cho Thiên Vân Tiên Tử. Trần trưởng lão không khuyên nhiều, chỉ dặn dò Lục Ly một ít sự tình, khiến hắn phải thật cẩn thận, hơn nữa khuyên bảo hắn không cần đi trêu chọc mười mấy thế lực trung đẳng ở Phong Bạo Hải Vực, những thế lực này cũng có nhân vật dữ dằn.
Lục Ly trở lại cung điện của chính mình, lấy bản đồ Nhị Trọng Thiên ra tra tìm, rất nhanh tìm được Chúng Sinh Cung. Hắn nhìn một lần, trên mặt càng thêm thất vọng. Bởi vì Chúng Sinh Cung ở hướng tây bắc, cách nơi này xa thật xa. Nếu Tu La Lão Nhân đi Chúng Sinh Cung, cho dù truyền tống đi qua cũng không biết mất bao nhiêu năm...
“Đành cố gắng làm việc ít gây chú ý, cố gắng hết sức không cần đi trêu chọc người của Hắc Viêm Điện.”
Lục Ly quyết định chủ ý, hắn ngồi xếp bằng giây lát, đứng lên chuẩn bị xuống núi, đi dặn dò Lê Thúc mấy câu. Lục Ly định đưa trả hồn ấn của Lê Thúc, trả lại tự do cho Lê Thúc.
Lê Thúc đi theo Lục Ly được vài năm, hiện tại sức chiến đấu của hắn bỏ xa Lê Thúc, đã không cần Lê Thúc đi theo. Không bằng trả lại tự do cho Lê Thúc, miễn cho hắn xảy ra ngoài ý muốn liên lụy Lê Thúc.
Xào xạc xào xạc!
Hắn vừa đứng lên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, làn gió thơm bay tới, bóng dáng Y tiểu thư xuất hiện ngoài cửa.
Nàng nhìn thấy Lục Ly đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bĩu môi nói:
- Ngươi tính xuống núi rồi sao? Sắp rời khỏi Thiên Ma Đảo mà không chào từ biệt với ta một tiếng?
- Đâu phải ta đi luôn không về.
Lục Ly cười gượng gạo, theo sau bổ sung thêm:
- Hơn nữa, ta không biết nàng ở đâu thì biết đi đâu tìm nàng mà từ biệt?
Khuôn mặt Y tiểu thư trở nên nghiêm nghị, nhìn đăm đăm Lục Ly, hỏi:
- Ngươi có nắm chắc ở bên ngoài tự bảo vệ mình cho tốt không?
- Có!
Lục Ly không có che giấu, hắn rất chắc chắn nói:
- Chỉ cần không gặp phải Tam Kiếp đỉnh phong, hẳn là không ai có thể giết chết ta.
- Ồ?
Mắt Y tiểu thư lóe tia sáng kỳ dị, nhíu mày nhìn quét Lục Ly:
- Xem ra ngươi có nhiều thu hoạch trong Yêu Ma Cung, uổng công ta lo lắng cho ngươi.
Oong!
Nhẫn của Y tiểu thư sáng rực, lấy một không gian giới chỉ ra, nói:
- Đây là Thần Nguyên Kim ngày xưa ngươi cho ta, trả hết cho ngươi, ngươi ở trên đường cũng cần dùng.
- Không cần!
Lục Ly xua tay nói:
- Chút Thần Nguyên Kim đó không đủ cho ta truyền tống đi Phong Bạo Hải Vực, giờ phút này bên ngoài loạn như vậy, là thời cơ tốt đánh kiếp. Ta cũng chuẩn bị đi rèn luyện một phen, nếu không cướp được Thần Nguyên Kim thì ta không cần đi Phong Bạo Hải Vực làm gì nữa.
- Cũng phải.
Y tiểu thư lấy lại không gian giới chỉ, nàng đảo tròng mắt, lấy một bình ngọc ra khỏi nhẫn:
- Trong này có ba viên đan dược, tên là Bạo Nguyên Đan, đan dược này có thể khiến Thần Lực của ngươi chớp mắt hùng hậu gấp năm lần, nhưng chỉ có thể liên tục một canh giờ. Hơn nữa một canh giờ sau ngươi sẽ đi vào thời kỳ yếu ớt, cần ba ngày mới có thể khôi phục. Tức là ba viên đan dược này là cho ngươi giữ mạng, không đến lúc bất đắc dĩ không thể dùng.
- Đa tạ!
Lục Ly cảm kích nhìn Y tiểu thư, loại đan dược này có công hiệu hơi giống thần đan của Sinh Tử Điện mà hắn từng dùng, nhưng loại đan dược này rõ ràng càng cấp cao, không có di chứng nặng như loại kia.
- Đi đây!
Lục Ly sâu thẳm nhìn Y tiểu thư một cái, dứt khoát đi ra ngoài, rất nhanh biến mất dưới Thiên Vân Sơn.