Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn vô số lần muốn ám sát Lục Ly, nhưng không chạm vào ống tay áo của Lục Ly nữa là.
Thiên Ưng có nhiều thủ đoạn ám sát, vấn đề là đều phải gần thân, có một loại thủ đoạn công kích không gần thân, có thể cách không ám sát. Hắn cũng thả ra rất nhiều lần, đáng tiếc Lục Ly như cá chạch trơn trợt, không đánh trúng lần nào.
“Đi, phải đi thôi, nếu không thì ta cũng sẽ chết ở đây!”
Thiên Ưng đảo tròng mắt, chờ Lục Ly lại một lần nữa bay đi thì Thiên Ưng ẩn vào hư không, một lần lướt qua mấy trăm dặm, lao ra hải đảo.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Muốn trốn?
Thiên Ưng quay đầu nhìn một cái, Lục Ly dễ dàng đuổi theo. Mắt Thiên Ưng lóe tia sáng đỏ, không có công kích, mà là ngoài cơ thể xuất hiện ngọn lửa, theo sau thân thể như một luồng sáng bay hướng phương xa.
- Thiêu đốt tinh huyết?
Lục Ly lạnh lùng cười, Thiên Ưng chịu chơi thật, thiêu đốt tinh huyết khiến tốc độ tăng lên. Cho dù tăng lên cũng không sánh bằng tốc độ của hắn, chân sau Lục Ly đạp hư không, không gian vặn vẹo, thời gian tăng tốc, hắn vọt tới, đuổi theo kịp Thiên Ưng.
Xoẹt!
Lục Ly vung Thất Tinh chiến đao thả ra Sát Đế Quỷ Trảm, Thiên Ưng là thủ lĩnh của Thiên Ưng quân đoàn, đa số Thần Nguyên Kim cùng báu vật hẳn là ở trên người Thiên Ưng, sao Lục Ly có thể khiến Thiên Ưng chạy trốn được?
Thiên Ưng thiêu đốt tinh huyết, tốc độ cực kỳ khủng bố, nhưng khi ánh đao chém tới thì tốc độ của hắn giảm chậm, cuối cùng bị ánh đao chém bay.
Băng sương kiếm ý bắt đầu công kích, linh hồn của Thiên Ưng bị đông lại, muôn vàn kiếm ý đánh vào linh hồn. Linh hồn của Thiên Ưng không mạnh, chờ khi tỉnh táo lại thì ánh đao đã lần nữa chém tới.
May mà hắn mặc chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, bản thân lực phòng ngự cũng không kém, cho nên Thiên Ưng chỉ bị đánh bay, chịu vết thương nhẹ.
Vèo vèo vèo!
Hai người đã bay ra hải đảo mấy vạn dặm, hai người đánh nhau hấp dẫn nhiều thám báo ở bốn phía, một đám thám báo bị kinh động bay tới bên này.
- Ánh đao xoay? Chẳng lẽ là Địa Ngục Sát Thần?
- Đúng rồi, là Địa Ngục Sát Thần, tu vi Nhất Kiếp, tốc độ siêu nhanh, mang theo mặt nạ lệ quỷ, là Địa Ngục Sát Thần thật sự.
- Người bị hắn truy sát là ai? Dường như là... thủ lĩnh của Thiên Ưng quân đoàn, Thiên Ưng!
- Hình như vậy! Ôi chao, Địa Ngục Sát Thần mạnh quá, truy sát cả Thiên Ưng, thuật ám sát của Thiên Ưng rất nổi tiếng.
- Nhanh trở lại bẩm báo!
Sát chiêu độc đáo của Lục Ly bị người nhận ra ngay, Thiên Ưng cũng là người cực kỳ nổi tiếng, bị thám báo nhận ra, thoáng chốc dẫn tới náo động rất lớn.
- Địa Ngục Sát Thần, ngươi muốn giết ta? Không dễ dàng như vậy!
Thiên Ưng đột nhiên gầm lên một tiếng, nhẫn trên tay hắn phát sáng, lấy ra một trái cây màu đỏ, một hơi nuốt vào, hơi thở bộc phát ra mạnh gấp mười lần.
Nhưng Thiên Ưng không công kích Lục Ly, mà là hóa thành một luồng sáng bay hướng phương nam, tốc độ không chậm hơn Lục Ly.
“Đây là linh quả gì?”
Lục Ly thầm lấy làm gì, thủ lĩnh của quân đoàn giặc cỏ quả nhiên đều không thể khinh thường, đều có thần thông giữ mạng. Hắn hừ lạnh một tiếng, tốc độ lên đến cao nhất, tiếp tục truy sát.
Loại trái cây này dược lực hữu hạn, tối đa chỉ có thể kéo dài thời gian mấy nén hương? Hơn nữa chắc chắn có di chứng, chờ tiêu hao hết dược lực, Lục Ly chống mắt xem Thiên Ưng trốn đi đâu được.
- Không đúng!
Truy sát nửa nén hương, Lục Ly nhìn thấy đằng trước có một đảo lớn, hắn thay đổi sắc mặt. Bọn họ bay hướng nam, phía nam có cái gì? Nộ Diễm Đảo!
Thiên Ưng rất thông minh, trốn hướng Nộ Diễm Đảo. Bên đó có bốn liên minh, mấy trăm vạn đại quân, rồng rắn hỗn tạp, nếu trốn vào đó thì Lục Ly khó truy sát hơn.
- Ha ha ha ha!
Thiên Ưng quay đầu xem Lục Ly một cái, cười to bảo:
- Địa Ngục Sát Thần, tiếp tục truy sát đi, ngươi dám vào Nộ Diễm Đảo thì ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn!
- Phụt!
Thiên Ưng vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên trở nên nhợt nhạt, không kiềm được phun ra búng máu, tốc độ của hắn cũng không thể tránh khỏi giảm bớt một ít.
“Nên đuổi theo hay không?”
Lục Ly đảo tròng mắt, trong lòng có chút ngạc nhiên nghi ngờ. Trong Nộ Diễm Đảo có bốn liên minh, mấy trăm vạn quân đội, quan trọng nhất là có Tam Kiếp Thiên Thần. Nghe nói Thiên Ưng liên quan với cả bốn liên minh, lỡ như có Tam Kiếp Thiên Thần giúp Thiên Ưng thì sao?
Thiên Ưng hộc máu là vì dược lực cắn ngược? Hay cố ý dẫn dụ hắn đuổi theo giết, lừa hắn đi vào Nộ Diễm Đảo rồi thỉnh cường giả hợp sức hố chết hắn?
Rất nhiều thứ không xác định, điều này khiến Lục Ly có chút chần chừ do dự. Trong tích tắc, hắn làm ra quyết định, tốc độ của hắn tăng vọt, tiếp tục truy sát mà đi.
Nộ Diễm Đảo quả thực có Tam Kiếp Thiên Thần, nhưng Tam Kiếp Thiên Thần trên đảo hẳn là đều không cường. Nếu đối diện Tam Kiếp Thiên Thần bình thường mà hắn còn sợ đầu sợ đuôi thì đi Phong Bạo Hải Vực làm sao sống?
Hắn cuồng bạo phóng đi, không ngừng rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, hai người như hai luồng sáng lấp lánh thoáng chốc xông vào Nộ Diễm Đảo. Mới lên đảo, lập tức có vô số thần niệm quét đến, vòng ngoài đều là thám báo, hai người xông tới tự nhiên lập tức bị phát hiện.
- Thiên Ưng? Bị truy sát?
- Không sai, là Thiên Ưng, người truy sát hắn là ai? Mang theo mặt nạ lệ quỷ, Nhất Kiếp Thiên Thần, chẳng lẽ là... Địa Ngục Sát Thần?
- Mau báo lên!
- Phóng đạn tín hiệu!
Thám báo ở rìa đảo sôi trào, thế cục trên đảo vốn đã rất phức tạp, Thiên Ưng cùng Lục Ly va đụng lung tung mà đến, tự nhiên dẫn tới tất cả thám báo canh gác, từng đợt đưa tin không ngừng truyền vào bên trong đảo.
Bùm bùm bùm!
Một đám đạn tín hiệu phóng lên cao, ở giữa không trung nổ tung, Thiên Ưng cùng Lục Ly một đường phóng đi, thám báo không ngừng thả ra đạn tín hiệu. Hai người tốc độ quá nhanh, thám báo không kịp đưa tin, chỉ có thể một đường thả ra đạn tín hiệu nhắc nhở.
Thiên Ưng sắc mặt càng ngày càng khó coi, tốc độ chợt nhanh chợt chậm, phỏng chừng không phải giả bộ, Lục Ly có thể cảm giác được hơi thở của Thiên Ưng yếu dần.
Xoẹt!