- Tiểu Bạch, tránh ra!
Lục Ly hét lớn, lại xúc động vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Cả người Tiểu Bạch hóa thành bóng trắng, bay vút mà đi, vọt tới dây xích sắt khác, tiếp tục gặm cắn.
- Tìm chết!
Vũ Linh Hư giận dữ, gầm lên một tiếng khàn khàn, khiến người nghe cảm giác già nua, hoàn toàn không giống với giọng của hắn.
Hắn một tay dùng sức bắt lấy thần binh, tay còn lại không ngừng ngưng tụ hắc khí đánh ra mặt quỷ. Chỉ là tốc độ Tiểu Bạch quá nhanh, thân thể cũng nhỏ, còn chưa công kích tới liền đã nhảy sang dây xích sắt khác, căn bản không cách nào đánh trúng.
Băng
Lại một dây xích sắt bị cắn đứt, quan tài hoàng kim đung đưa kịch liệt, Vũ Linh Hư đành phải vung hai tay bắt lấy thần binh, bằng không cả người đều sẽ bị lật tung.
- Tiểu Bạch, nhanh!
Lục Ly trầm giọng hống lên, Tiểu Bạch bay đi, chỉ mấy nhịp thở lại cắn đứt một dây xích sắt khác. Lần này quan tài hoàng kim lay động càng lợi hại, Vũ Linh Hư mấy lần thiếu chút rớt xuống, trong đôi mắt đỏ ngầu chất đầy phẫn nộ, khí đen không ngừng ngưng tụ trong tay, liên tiếp đánh ra mặt quỷ, đáng tiếc Tiểu Bạch phản ứng cực nhanh, căn bản đánh không trúng.
Băng!
Lại một dây xích sắt đứt gãy, giờ đây quan tài hoàng kim đã trực tiếp dựng đứng. Vũ Linh Hư một tay bắt lấy thần binh, cả người lơ lửng giữa không trung.
Hưu!
Thân hình Tiểu Bạch lần nữa lóe lên, phóng tới dây xích sắt cuối cùng, trong cổ họng Vũ Linh Hư chợt phát ra một tiếng nói khàn khàn:
- Dừng lại, nếu không quan tài Long Đế bay mất, các ngươi cũng không chiếm được trọng bảo bên trong. Thứ các ngươi được đến trước đây toàn là bảo vật cấp thấp, đồ tốt thật sự đều ở trong quan tài. Chỉ cần các ngươi nghe lời, toàn bộ bảo vật đều thuộc về các ngươi.
Tiếng nói khàn khàn già nua kia căn bản không phải giọng Vũ Linh Hư, Bạch Thu Tuyết thoáng chần chờ, quay đầu nhìn sang Lục Ly.
Lục Ly lại bỏ hết ngoài tai, đây rõ ràng không phải Vũ Linh Hư đang nói chuyện, đàm phán với loại ma đầu này, đó chính đang múa trên đống lửa, nhảy trên lưỡi đao, chỉ có con đường chết.
Tiểu Bạch không nhận được lệnh từ Lục Ly, tiếp tục mải miết gặm cắn, dây xích sắt thoáng chốc liền bị cắn đứt, từ trên quan tài hoàng kim tràn ra vạn trượng quang mang, trọn cả đỉnh núi đều rung lên kịch liệt, tiếp đó, quan tài hoàng kim gào thét bay vút lên không trung.
- Đáng ghét... làm hỏng đại sự của bản tọa, các ngươi đều đi chết đi, Ma Nô, giết bọn họ!
Vũ Linh Hư tay nắm thần binh lơ lửng giữa trời đột ngột hét lên một tiếng phẫn nộ, từ trong người hắn bắn ra một đạo lục quang lấp lánh, chạy dọc cánh tay cắm thẳng vào trong binh. Tiếp đó Vũ Linh Hư buông tay ra, cả người ầm vang nện xuống.
- Chết, chết, chết!
Vũ Linh Hư bò dậy, ngửa mặt lên trời gào thét, lần này thanh âm không còn già nua, mà là giọng thật của chính hắn.
Tròng mắt hắn đỏ ngầu như Lệ Quỷ, trên thân cuộn trào sát khí, bay vút về phía đám người Lục Ly, tựa như một con hung thú nhắm người mà phệ, phải muốn xé nát hết tất cả mọi người ở đây!
Quan tài hoàng kim bay vụt lên không trung, hóa thành một chấm đen nhỏ rồi tan biến.
Vũ Linh Hư đã rơi rụng xuống dưới, côn sắt vừa nãy đã bị quăng đi đâu mất, lúc này chính đang tay không tấc sắt vọt tới, nhưng trong người hắn vẫn còn có sát khí nhàn nhạt, sát khí này tràn ra, đè nén khiến đám người Lục Ly cảm thấy như muốn ngạt thở.
- Tiểu Bạch!
Thời khắc sống còn, Lục Ly hét lớn một tiếng, Tiểu Bạch xông đến cắn đứt dây leo trên người Bạch Thu Tuyết.
Bạch Thu Tuyết cắn răng lao về phía Vũ Linh Hư, trên cổ sáng lên Tử Nguyệt. Dạ Vũ Hàm ngất đi, Dạ Long Vũ bị trọng thương, Tử Liên Nhi ngồi bệt trên đất, tại trường người còn có thể chiến một trận với Vũ Linh Hư chỉ còn lại Bạch Thu Tuyết.
Vừa rồi Bạch Thu Tuyết mới nuốt một viên thuốc chữa thương, lúc này sau gáy đã ngừng chảy máu. Nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, trong tay nàng hiện ra một thanh ngân kiếm, Tử Nguyệt bay múa vờn quanh thân thể, chuẩn bị dốc hết toàn lực đánh một trận.
- Hừ!
Bên ngoài thân thể Vũ Linh Hư đột nhiên cuộn lên hắc khí, dù không nồng đậm được như vừa rồi, nhưng cũng có thể ngưng tụ ra liên tiếp từng mặt quỷ nhỏ. Những mặt quỷ này uốn lượng quay quanh người hắn, hắn chạy vội tới nắm lấy côn sắt, trở tay trùng trùng nện về phía Bạch Thu Tuyết.
- Hây!
Bạch Thu Tuyết khẽ kêu một tiếng, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra từng đạo ngân quang, ngân quang đan chéo vào nhau, như là hoa rơi đầy trời vung vẩy xuống, rõ ràng là một loại huyền kỹ rất cường đại.
- Chết đi!
Vũ Linh Hư hét lớn một tiếng, mặt quỷ trên người không ngừng phóng ra, nhẹ nhàng đâm lên thân Bạch Thu Tuyết. Đồng thời với đó, Tử Nguyệt của Bạch Thu Tuyết cũng lặng không tiếng thở bay tới, chém đến bắp đùi Vũ Linh Hư.
Ầm!
Bạch Thu Tuyết thổ huyết bay ngược ra sau, Vũ Linh Hư cũng bạo nhanh, đùi bị Tử Nguyệt kéo ra vết máu, song không bị cắt đứt.
- Xong rồi!
Rất rõ ràng, hiện tại Vũ Linh Hư không phải lão yêu ma kia, nhưng tựa hồ vẫn được lão yêu ma ban cho một chút lực lượng, theo lệnh đi xuống đánh giết tất cả mọi người, ở đây không có bất kỳ người nào là đối thủ của hắn.
- Làm sao bây giờ?
Sống chết trước mắt Lục Ly tỉnh táo lạ thường, trong đầu cấp tốc chớp qua mấy chục ý niệm. Ai cũng không muốn chết, nhất định phải nghĩ cách giết chết Vũ Linh Hư, như vậy bọn hắn mới có thể sống sót được.
Cuối cùng, hắn nghĩ ra một cách, trong mắt hắn chớp qua một tia điên cuồng. Giới chỉ nơi tay sáng lên, một bình ngọc trong suốt hiện ra trong tay, bên trong là một giọt huyết dịch màu đỏ tươi, tràn ra khí tức và hung uy rất khó diễn tả.
Bản nguyên tinh huyết!
Lục Ly chuẩn bị liều một lần, hắn muốn sử dụng giọt bản nguyên tinh huyết không rõ lai lịch này, đây là hi vọng sau cùng của hắn.
Lúc giọt huyết dịch này được lấy ra ở đấu giá trường, huyết dịch toàn thân hắn đều sôi trào lên, ấn ký Ngân Long sau lưng cũng sáng lấp lánh. Bản năng nói cho hắn biết, huyết dịch này có trợ giúp rất lớn đối với huyết mạch Ngân Long.
Chẳng qua huyết dịch này lai lịch không rõ, thuộc tính chưa biết, thế nên Lục Ly một mực không dám dùng, sợ bạo thể mà vong.