Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268: Long Ngâm Thần Kỹ

Bất Diệt Long Đế Chương 268: Long Ngâm thần kỹ

Đồng thời sát khí bên ngoài thân thể hắn ngưng tụ ra từng mặt quỷ nho nhỏ, xoay tròn quanh mình, hình thành nên một vòng tròn phòng ngự cường đại.

- Lục Ly, mau tránh ra!

Bạch Thu Tuyết thấy Lục Ly không nhúc nhích, vội kinh hô một tiếng, lấy thực lực Lục Ly mà không né tránh côn này, sợ rằng đầu sẽ bị nện thành thịt vụn.

Lục Ly vẫn không động tĩnh, sau lưng, huyết mạch Ngân Long sáng lên quang mang vạn trượng, ngân quang trong mắt hắn cũng đại thịnh. Hắn làm ra một động tác khiến Bạch Thu Tuyết rất là mê mang, hai tay mở ra, lồng ngực phập phồng, hít vào một hơi thật sâu, sau đó như là dã thú ngửa mặt lên trời gầm thét.

- Ngao !!!

Lục Ly há miệng, tựa như một con cự thú ngửa mặt lên trời gào thét, phát ra tiếng rống chấn thiên động địa.

Đây không phải từ hình dung khoa trương, mà tiếng hô của hắn quả thực phi thường khủng bố, trọn cả ngọn núi tựa hồ đều khẽ run lên, không gian trước mặt Lục Ly kích lên tầng tầng gợn sóng, tiếng rống xuyên kim nát thạch, vang động chín tầng trời.

- A?

Khắc này, Bạch Thu Tuyết cảm thấy màng nhĩ như sắp nổ tung, vội dùng tay che lại lỗ tai, nhưng vẫn cứ cảm thấy màng nhĩ nhói đau, linh hồn chấn động. Thoáng chốc đó, nàng cảm giác toàn bộ thế giới đều biến mất, linh hồn không ngừng rung động, trong đầu văng vẳng tiếng rống kinh thiên động địa kia.

Không chỉ Bạch Thu Tuyết, Vũ Linh Hư cũng tương tự, côn sắt sớm đã được hắn vung lên, nhưng lúc này thần sắc hắn lại tràn đầy thống khổ, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, không ngừng lắc đầu, khóe mắt, mũi và lỗ tai đều tràn ra máu tươi, hắn ở cách Lục Ly gần nhất, tự nhiên cũng tiếp nhận xung kích lớn nhất.

- Phốc!

Tử Liên Nhi không chết, chỉ là ngất đi, lúc này lại bị tiếng rống chấn tỉnh, phun ra một búng máu tươi, sau đó lần nữa ngất đi.

Dạ Vũ Hàm và Dạ Long Vũ cũng tương tự, trong hôn mê, hai người đều bị tiếng rống đánh thức, tiếp đó lại ngất đi, khóe miệng khóe mắt và lỗ tai đều có máu tươi chảy ra, nhìn không khác gì Lệ Quỷ.

Toàn trường đối tượng duy nhất không bị ảnh hưởng chỉ có Tiểu Bạch, Tiểu Bạch còn kêu hí hí, mắt nhỏ hiện đầy hưng phấn.

- Tiếng gì vậy?

Đám người dưới chân núi kinh hãi thốt lên, Bạch Hạ Sương càng là bị dọa cho mặt nhỏ trắng bệch.

Tiếng rống từ trên đỉnh núi truyền xuống, tựa như cự thú gầm gào, các nàng ở dưới chân núi đều nghe được rõ ràng. Khí tức hung lệ đó khiến linh hồn ai nấy đều chấn động, đây tuyệt đối phải là Huyền thú phi thường cao cấp, phi thường cường đại, ít nhất cũng là ngũ lục phẩm trở lên.

- Tỷ tỷ!

Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Bạch Hạ Sương càng tái nhợt, nàng đột ngột giãy thoát trói buộc từ Bạch Vanh, xông thẳng về phía thang lên trời. Tựa hồ muốn đi nghĩ cách cứu viện Bạch Thu Tuyết, nhưng chỉ mới vẻn vẹn leo lên mấy bậc đá, lại bị một đạo phong nhận bổ lui xuống.

- Sương tiểu thư, không thể vọng động!

Bạch Vanh vội vàng bắt lấy Bạch Hạ Sương, sau đó hét lớn nói:

- Lui lại mười dặm!

Đỉnh núi truyền đến tiếng rống khủng bố như thế, ai biết là thứ gì? Vạn nhất là Huyền thú cường đại, bọn hắn không lùi, tất cả đều phải chết.

Đám công tử tiểu thư các nhóm còn lại đều sợ hãi không thôi, dồn dập lui ra sau, ánh mắt lo âu nhìn lên đỉnh núi.

Vừa rồi quan tài hoàng kim kia bay đi, mọi người đã cảm thấy không ổn, giờ đây lại vang lên tiếng hét chấn thiên, khiến chúng nhân không khỏi càng thêm căng thẳng.

...

Ầm!

Trên đỉnh núi, Vũ Linh Hư bị một cước đá bay, cước này trực tiếp nện lên mặt hắn, trọn cả khuôn mặt đều biến hình. Mũi không thành mũi, miệng không phải miệng, máu tươi chảy dọc trên mặt, còn nứt ra một khe nhỏ.

Cước này Lục Ly dùng năm thành lực đạo, nhưng dù chỉ năm thành cũng đã rất khủng bố. Lục Ly vốn định một cước đạp chết Vũ Linh Hư, nhưng nghĩ như thế thì tiện nghi hắn quá, thế nên mới thu lại một phần lực đạo.

Oanh!

Vũ Linh Hư trùng trùng nện trên đất, lăn lộn mười mấy vòng, tròng mắt đã tỉnh táo lại. Hai chân Lục Ly trùng trùng nện xuống đất, sau đó cả người như lợi kiếm bay vụt mà lên, ầm ầm hạ xuống, lần này không dùng cước, mà dùng đầu gối hung hăng thúc lên ngực Vũ Linh Hư.

Vũ Linh Hư đau đến mờ cả mắt, máu tươi lại chảy xuống che khuất tầm nhìn, khiến hắn chỉ thấy được mơ mơ hồ hồ. Chẳng qua sống chết trước mắt, hắn theo bản năng kịp có phản ứng, bất thần lăn một vòng né sang bên cạnh, tránh khỏi cú thúc từ Lục Ly.

Ầm!

Lực lượng Lục Ly quá lớn, mặt đất bị hắn thúc ra một hố sâu, vệt nứt lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Hắn điểm tay xuống đất, quay người vung chân nhắm tới Vũ Linh Hư lúc này đã tránh sang một bên.

Răng rắc!

Tiếng xương cốt đứt gãy vang lên, phần eo Vũ Linh Hư ngập vào trong đất, đầu và chân ngưỡng lên trên, miệng không ngừng phun máu tươi.

Trong mắt hắn toàn là sát khí, cái gì đều không quản, hai tay gắt gao chộp tới chân Lục Ly, ý đồ trước khi chết bẻ gãy một chân Lục Ly.

- Hừ!

Lục Ly vung chân dùng sức quét qua, đạp trúng cằm Vũ Linh Hư, lần nữa đánh bay Vũ Linh Hư ra xa mấy thước.

Hưu!

Lục Ly vươn tay kéo đứt một nhúm dây leo lủi ra trên đất, cả người lăn một vòng sang bên, nắm lấy Kình Thiên Kích, hai tay nắm chặt, trở tay vung lên, bước chân lướt đi, nhắm chuẩn đầu Vũ Linh Hư trùng trùng đánh xuống.

- Không!

Giờ khắc này Vũ Linh Hư tựa hồ đã hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn tuyệt vọng rống lên:

- Đừng!

Ầm!

Chiến kích trùng trùng nện lên đầu Vũ Linh Hư, đầu lâu hắn cứ thế nổ tung tựa như trái dưa hấu, máu tươi não tương bắn tứ tung, triệt để tử vong.

Tê tê!

Sau lưng truyền đến tiếng hít thở sâu, Bạch Thu Tuyết tỉnh táo lại, vừa khéo nhìn thấy cảnh Lục Ly trở tay bổ nát đầu Vũ Linh Hư. Nàng hít một hơi khí lạnh, đột nhiên cảm thấy buồn nôn, khom người nôn mửa không ngừng.

Nôn khan thoáng chốc, nàng mới như chợt nhớ tới điều gì, quay đầu nhìn lại Lục Ly, theo như nàng thấy, chiến lực Lục Ly đột nhiên tăng mạnh, chém giết Liễu Vũ Linh Hư nhẹ nhàng như bỡn, liệu có phải hắn cũng như Vũ Linh Hư, đều bị Yêu Ma khống chế?

Nàng thấy được tròng mắt chớp động ngân quang, mang theo hàn ý băng lãnh của Lục Ly đằng sau lớp mặt nạ Quỷ Sát.

Bình Luận (0)
Comment