Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Đừng Giết Người

Bất Diệt Long Đế Chương 273: Đừng giết người

Lục Ly lui lại, đứng nguyên tại chỗ, mặt quay sang đám người Bạch Thu Tuyết. Hắn thu hồi chiến kích chắp tay nói:

- Thu Tuyết tiểu thư, chân những người này đều đã đứt, còn có chỉ thị gì nữa không?

Tĩnh mịch!

Bên phía Bạch Thu Tuyết hoàn toàn chết lặng, không người nào lên tiếng.

Bởi vì lúc này màng nhĩ bọn họ còn tại ùng ùng chấn rung, trong tai truyền tới từng đợt đau nhói, căn bản không nghe rõ Lục Ly đang nói cái gì.

Không chỉ các nàng, đám võ giả Thiên Vũ Quốc Thiên Lương Quốc phía xa xa cũng tương tự. Ai nấy đều sửng sờ nhìn Lục Ly, trên mặt chất đầy vẻ kinh ngạc.

- Tiếng rống trên đỉnh núi là do Lục Ly phát ra?

Bạch Hạ Sương thất thần thì thào, tựa như gặp quỷ giữa ban ngày, tiếng rống này của Lục Ly hoàn toàn lật đổ nhận biết của nàng đối với võ đạo.

Ở Bắc Mạc, võ giả được phân chia đẳng cấp rất nghiêm ngặt, cơ bản rất khó xuất hiện trường hợp vượt cấp giết địch, trừ phi ngươi có được huyết mạch thần kỹ phi thường cao cấp.

Tỉ như Tử Nguyệt của Bạch Hạ Sương Tử, nếu nàng là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, thì vẫn hoàn toàn có thể đánh lén giết chết Hồn Đàm Cảnh tiền kỳ.

Nhưng đó là đánh lén!

Trong khi Lục Ly lại quang minh chính đại nghiền ép một đám Hồn Đàm Cảnh, trong đó có ba tên Hồn Đàm Cảnh trung kỳ, khiến cho đối phương không cách nào đánh trả, đường đường chính chính nghiền áp.

Chẳng lẽ tiếng rống này là huyền kỹ cao cấp nào đó?

Lấy hiểu biết của Bạch Hạ Sương đối với huyền kỹ, Bắc Mạc không có được huyền kỹ biến thái đến vậy, trừ phi là Thánh giai. Nhưng ở Thiên Đảo Hồ, chỉ duy nhất một người có được huyền kỹ Thánh giai, đó chính là chủ nhân Thiên Ngục Đảo, hơn nữa Thiên Ngục lão nhân còn phải tham ngộ suốt ba năm mới hiểu được.

Nếu không phải huyền kỹ Thánh giai, vậy chỉ có thể là huyết mạch thần kỹ mới giải thích được. Vấn đề là Lục Ly không có ấn ký huyết mạch, đã không phải chiến sĩ huyết mạch, lại làm sao có được huyết mạch thần kỹ?

Bạch Hạ Sương nghĩ không thông, lúc này Bạch Thu Tuyết lại nghĩ đến một khả năng khác, nàng nhíu mày nhìn Lục Ly một lát, thì thào:

- Chẳng lẽ đây là huyền kỹ loại linh hồn đỉnh cấp trong truyền thuyết?

Tiếng rống kinh thiên động địa vừa rồi của Lục Ly, dù đám người Bạch Thu Tuyết đã lùi ra sau trăm trượng, lại vẫn cảm thấy màng nhĩ chấn rung, linh hồn đau nhói.

Lại nghĩ đến tiếng rống trên đỉnh núi kia, Bạch Thu Tuyết nhớ lại khoảnh khắc lúc nãy mình chẳng nghe thấy, chẳng nhìn thấy được gì, mọi giác quan hoàn toàn biến mất, dù có bị người giết đều không biết.

Điều này chứng tỏ tiếng rống kia khiến linh hồn nàng đều bị chấn động, căn bản không cách nào tự hỏi, cũng không cách nào cảm giác được bên ngoài, đặc điểm giống hệt với huyền kỹ loại linh hồn trong truyền thuyết, bởi thế Bạch Thu Tuyết mới có suy đoán như vậy.

Huyền kỹ loại linh hồn!

Toàn bộ Bắc Mạc trước mắt chỉ có một người biết được huyền kỹ tương tự, đó chính là quốc chủ Thiên Lương Quốc. Nàng chủ tu huyền kỹ loại linh hồn, một khi phóng ra huyền kỹ, ngay cả Thiên Ngục lão nhân đều cảm thấy vướng tay.

Lục Ly không có ấn ký huyết mạch, đây là sự thật không cách nào chối cãi, bởi thế Bạch Thu Tuyết cho rằng hắn tuyệt đối không khả năng có được huyết mạch thần kỹ, vậy chỉ còn lại huyền kỹ loại linh hồn là có thể giải thích thông.

- Chẳng lẽ hắn được đến huyền kỹ này trong mộ Long Đế?

Tư liệu trước đó về Lục Ly Bạch Thu Tuyết cũng nhìn qua, trong trận chiến Huyết Sát Đảo, nếu không phải Minh Vũ kịp thời đi tới, Lục Ly sớm đã chết rồi.

Vừa nãy lúc mới lên đỉnh núi cũng suýt chút nữa bị Vũ Linh Hư giết đi, bởi thế trước kia Lục Ly khẳng định không hiểu huyền kỹ này, chỉ có thể là mới cảm ngộ được trong thời gian gần đây.

Nghĩ tới đó Bạch Thu Tuyết bất giác có chút hâm mộ, được đến huyền kỹ này, cộng thêm tốc độ tu luyện của Lục Ly vốn đã rất nhanh, chỉ cần không chết yểu, sớm muộn sẽ trở thành cường giả ngạo nghễ giữa Bắc Mạc.

- Sao Lục Ly lại trở nên mạnh vậy?

Hứa Phương Phỉ và rất nhiều người đều sửng sờ ngây dại, Hứa Phương Phỉ trước nay luôn một mực khó chịu với Lục Ly. Trong mắt nàng, Lục Ly và Liễu gia chỉ là đám chó hoang từ bên ngoài chui lủi vào Thiên Hồ Đảo, Minh Vũ nhất định là đã nhận lầm người, Lục Ly làm sao có thể là thiếu chủ của hắn được?

Sau đó cũng không thấy Minh Vũ xuất hiện trở lại, càng không truyền lời cho Hứa gia, điều này khiến Hứa Phương Phỉ càng thêm vững tin vào suy đoán của mình.

Lần đầu nàng đi cùng với Hứa Diệu Dương tới Huyết Sát đảo, Lục Ly đã rất là nghênh ngang càn rỡ, tiếp sau đó ở đại thọ Hứa Trần, Lục Ly khiêu khích Bạch Hạ Sương ngay trước mặt mọi người, điều này khiến cảm quan của Hứa Phương Phỉ đối với Lục Ly càng kém.

Một đứa nhà quê tới từ bên ngoài, lại chỉ là tiểu võ giả Thần Hải Cảnh, Hứa Phương Phỉ khinh thường Lục Ly từ tận đáy lòng.

Thế mà đứa dế nhũi khiến nàng xem thường đó, hôm nay lại đại phát thần uy, một thân một mình đánh gãy chân mười mấy tên võ giả Hồn Đàm Cảnh, thử hỏi xem Hứa Phương Phỉ sao dám tin tưởng? Sao không chấn kinh?

- Tiểu tử, ngươi dám đánh gãy chân ta, ta giết cả họ nhà ngươi, a...

Bên kia Đỗ Tử Lăng đã tỉnh táo lại, hắn một bên tru lên một bên rống giận, trong đôi mắt đào hoa chất đầy vẻ phẫn nộ hung tợn.

Nếu là đám người Bạch Thu Tuyết Dạ Vũ Hàm Vũ Linh Hư đánh gãy chân hắn, hắn sẽ không nổi giận như thế. Nhưng giờ đây hắn lại bị một tên tiểu tốt không chút danh tiếng như Lục Ly đánh gãy chân ngay trước mặt bao người, khiến hắn mất sạch mặt mũi, trong lòng phẫn nộ thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.

Đám công tử còn lại cũng giận mắng theo, Lục Ly nghe được, không khỏi bực bội quay đầu nhìn lại, trầm mặt xuống đi tới chỗ bọn hắn. Đám người Đỗ Tử Lăng thấy vậy, lập tức không còn dám kêu, tiểu ấn hình tam giác trên cổ Đỗ Tử Lăng khẽ sáng lên, tùy thời chuẩn bị công kích.

Ngao...

Lục Ly lần nữa phát ra tiếng long ngâm, chấn cho cả đám kia thất khiếu chảy máu, ôm đầu lăn lộn trên đất. Sau đó hắn tung người bay vọt tới, giơ chân lên hung hăng nện mạnh xuống ngực Đỗ Tử Lăng.

- Lục Ly, đừng giết người!

Bình Luận (0)
Comment