- Vũ Phi Giáp, ngươi dám động thủ, có tin ta một chiêu diệt ngươi không?
Bạch Lãnh bước ra trước hai bước, cản lại toàn bộ sát khí, Lục Ly và đám người Bạch Thu Tuyết lập tức cảm thấy nhẹ nhàng không ít.
Trong tay Bạch Lãnh cũng xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm màu trắng bạc, trên cổ lấp lánh ấn ký trăng khuyết màu đỏ, cũng là huyết mạch thất phẩm.
Trên người hắn cuộn lên sát khí càng thêm cuồng bạo, lạnh lùng nhìn năm người Vũ gia nói:
- Không có bất kỳ chứng cớ nào, lại dám giết người Thiên Đảo Hồ chúng ta? Có phải Vũ gia các ngươi muốn bị diệt tộc rồi không? Ta đã đưa tin cho tộc trưởng nhà ta, các ngươi cứ động thủ thử xem?
Tê tê!
Lời này của Bạch Lãnh khiến cho bốn phía rộ lên một mảnh tiếng hít thở sâu, Thiên Ngục lão nhân vốn nổi danh bá đạo ở Bắc Mạc. Đã từng có một trưởng lão gia tộc tứ phẩm Thiên Vũ Quốc động võ ở Thiên Đảo Hồ, Thiên Ngục lão nhân ngay trước mặt tộc trưởng Tử gia, ra tay chém giết toàn bộ cường giả gia tộc tứ phẩm kia.
Rất nhiều năm trước, ba đại Vương tộc triệu tập vô số cường giả ba nước tiến công Thiên Đảo Hồ, cuối cùng lại tổn binh hao tướng, nhếch nhác rút đi.
Trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc, Thiên Ngục lão nhân xếp hạng thứ ba, còn là lão bất tử tồn tại hơn hai nghìn năm mà chưa chết. Nếu kinh động đến hắn, sợ rằng Bắc Mạc lại phải cuộn lên một hồi gió tanh mưa máu.
- Bạch Lãnh, ngươi uy phong thật đấy!
Đúng lúc này, có tiếng cười lạnh vang lên, một lão giả áo xanh bước lên boong phi thuyền thiết giáp, chính là cường giả dẫn đội Tử gia lần này.
Lão giả áo xanh nhàn nhạt quét mắt nhìn Bạch Lãnh một cái, nói:
- Bạch Lãnh, Vũ gia chết đi thiếu tộc trưởng, còn là một thiên tài huyết mạch lục phẩm. Lần này chúng ta sớm có ước định, ở bên trong không được giết người. Nếu Vũ Linh Hư quả thực chết ở trong tay hắn, ngươi không giao người, Thiên Vũ Quốc chúng ta không tiếc đánh một trận!
- Đúng!
Vũ Phi Nông lập tức kêu lên:
- Không giao người, Vũ gia quyết không bỏ qua.
- Tử Hoàn Vũ!
Bạch Lãnh nhìn chằm chằm cường giả áo xanh Tử gia, sắc mặt lạnh thêm mấy phần, Bạch Thu Tuyết nghe được ba chữ này, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng dị thường.
Đây là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Vũ Quốc, cảnh giới tương đương như Bạch Lãnh, đều là Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, nửa bước chân đã đạp tới Quân Hầu Cảnh. Then chốt là người này cũng có huyết mạch thất phẩm, xếp hạng trên Chiến Thần Bảng Bắc Mạc cũng ngang ngửa Bạch Lãnh.
Tử Hoàn Vũ ra mặt, vậy liền đại biểu cho thái độ Thiên Vũ Quốc. Vũ gia phụ dung Tử gia, Vũ Linh Hư bị giết, Tử Hoàn Vũ không ra mặt thì có chút nói không qua được.
Bạch Lãnh thoáng hối hận vì lần này không mang thêm cường giả tới, hắn tưởng rằng ở ngay sát Thiên Đảo Hồ, ai lại dám làm loạn?
Còn về đã thông báo Thiên Ngục lão nhân, đó chỉ là hù dọa đối phương. Chút chuyện nhỏ này hắn làm sao có thể kinh động tới Thiên Ngục lão nhân. Dù có là Lục Ly bị giết, hắn cũng không dám đi quấy rầy Thiên Ngục lão nhân.
- Lãnh thúc!
Bạch Thu Tuyết thấp giọng kêu nói, trong mắt mang theo một tia khẩn cầu, trên tay nàng còn hiện ra một tấm ngọc phù, trên đó viết hai chữ Thiên Ngục.
Bạch Lãnh không khỏi kinh ngạc, Bạch Thu Tuyết lấy ra ngọc phù, ý tứ trong đó rất rõ ràng, thời khắc tất yếu nàng có thể bóp nát ngọc phù, thông báo Thiên Ngục lão nhân.
Bạch Lãnh quét mắt nhìn lại Lục Ly, muốn xem xem tiểu tử này có ma lực gì mà khiến Bạch Thu Tuyết coi trọng như thế, còn lấy ra bản mệnh ngọc phù Thiên Ngục lão nhân ban cho nàng.
Nhìn một lúc, Bạch Lãnh ngấm ngầm gật đầu, Lục Ly tuổi không lớn lắm, gặp phải trường cảnh như thế lại vẫn rất tỉnh táo, trong mắt lấp lánh hàn quang, tựa hồ tùy thời chuẩn bị liều mạn, so với rất nhiều công tử đại gia tộc thì mạnh hơn nhiều.
Bạch Lãnh trầm tư một lát, mở miệng nói:
- Vũ Linh Hư chết rồi, ta cũng rất đau lòng, nhưng không có bằng chứng, các ngươi chỉ bằng vào bóng lưng liền muốn kết luận là người Thiên Đảo Hồ chúng ta làm? Nếu người này là Hồn Đàm Cảnh, vậy thì còn dễ nói, đằng này hắn chỉ là một tên Thần Hải Cảnh, các ngươi cho rằng có thể ư? Không có chứng cứ, hôm nay các ngươi không thể mang đi người này, nếu các ngươi muốn đánh, ta liền đánh một trận với các ngươi.
- Bá khí!
Lục Ly nghe mà nhiệt huyết sôi trào, đây mới là ngạo cốt cường giả, đây mới là khí độ của người Thiên Đảo Hồ, dù cho đối mặt sáu tên cường giả Bất Diệt Cảnh, lại vẫn cứ ngang nhiên không sợ.
Sau lưng hắn là Thiên Ngục lão nhân, là toàn bộ Thiên Đảo Hồ, hắn không thể cúi đầu, tôn nghiêm thường thường còn quan trọng hơn cả đổ máu và sinh tử.
Sắc mặt Tử Hoàn Vũ thoáng trở nên khó coi, nhưng không nói gì thêm, đám người Vũ gia thấp giọng thương nghị một lát, Vũ Phi Giáp lên tiếng nói:
- Muốn chứng cứ? Rất đơn giản!
Vũ Phi Giáp chỉ vào giới chỉ trong tay Lục Ly nói:
- Cầm Không Gian Giới Chỉ của hắn ra đây cho chúng ta kiểm tra, chúng ta muốn kiểm tra binh khí của hắn, còn cả tấm mặt nạ kia nữa. Nếu trong Không Gian Giới Chỉ của hắn không có, chúng ta không nói hai lời, lập tức đi ngay, thế nào?
- A!
Thân thể Lục Ly và Bạch Thu Tuyết đều khẽ run lên, Vũ Phi Giáp tìm được điểm trí mạng của Lục Ly, mặt nạ Quỷ Sát và chiến kích quá đặc biệt, thứ này một khi bị lấy ra từ trong Không Gian Giới Chỉ, vậy thì hết đường chối cãi.
Khóe mắt Bạch Lãnh phát hiện ra động tĩnh nhỏ bé của Lục Ly và Bạch Thu Tuyết, trong lòng khe khẽ thở dài, hai người vẫn hơi non chút. Lần này chưa đánh đã khai, Vũ gia đã trăm phần trăm xác định Lục Ly là hung thủ.
Vũ Phi Giáp và Vũ Phi Nông liếc nhau, hàn quang trong mắt hai người đồng loạt tăng vọt, Vũ Phi Nông trao đổi ánh mắt một cái với Tử Hoàn Vũ, sau đó mở miệng nói:
- Bạch Lãnh, để hắn giao ra Không Gian Giới Chỉ, bằng không chúng ta chỉ còn cách cường hành cướp người, dù Thiên Ngục lão nhân muốn giết lão phu, lão phu cũng không tiếc tử chiến một trận.
Tử Hoàn Vũ nói tiếp:
- Bạch Lãnh, người dẫn đội các gia tộc đều ở đây, mọi người có thể làm chứng, nếu trong Không Gian Giới Chỉ của người này không có chứng cứ, bản tọa sẽ bồi tội với vị tiểu huynh đệ này. Còn nếu ngươi không để hắn giao ra Không Gian Giới Chỉ, bản tọa đành phải cường hành ra tay.