Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Mạnh mẽ!
Lục Ly cảm khái một tiếng, nội tâm cũng hơi có chút kích động, nếu lần này Doãn Thanh Ti cũng tới Thiên Tài Chiến mà nói, có lẽ có thể thấy mặt nàng. Hắn chỉ cần nhìn một cái là có thể biết Doãn Thanh Ti này có phải cô gái mù hay không.
- Soạt soạt!
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, hai người dắt tay nhau đi đến, Lục Ly Y tiểu thư và Trần trưởng lão nhìn lướt qua, phát hiện là hai thanh niên trẻ tuổi.
Một người có khuôn mặt anh tuấn, khí độ bất phàm, cảm giác rất tài năng, giống như là một thanh bảo kiếm vô song đã ra khỏi vỏ, khiến ánh mắt người nhìn bị hấp dẫn qua.
Khí tức sinh mệnh người này rất trẻ tuổi, không khác Lục Ly nhiều lắm, thế nhưng đã là Tam Kiếp Thiên Thần.
Người còn lại không có gì đặc biệt, khuôn mặt bình thường, khí chất ôn hòa, miệng cười tủm tỉm, phúc hậu vô hại, đứng ở bên cạnh công tử anh tuấn cảm giác như là một chiếc lá xanh tôn lên hoa tươi.
- Hai người đều là cường giả Tam Kiếp, không biết vị nào là công tử Phủ Ma?
Lục Ly hơi gật đầu, vị công tử anh tuấn ngẩng đầu ưỡn ngực mạnh mẽ đi đến, ánh mắt nhìn về phía Y tiểu thư trước tiên. Trên mặt hắn lộ ra ý cười, chắp tay với Y tiểu thư nói:
- Vị này chính là Y tiểu thư đúng không? Tại hạ Phùng Nhất Mã, lần này rất vinh hạnh được cùng Y tiểu thư chinh chiến Hỗn Độn Đảo.
- Chào Phùng công tử!
Y tiểu thư lộ vẻ bình thản, không thất lễ, cũng không nhiệt tình, cảm giác có chút cự tuyệt người ở ngoài ngàn dặm.
Một người khác ở phía sau đi tới, chắp tay nói:
- Xin chào Y tiểu thư, Lục công tử, tại hạ tên là Cam Lâm.
Lục Ly cười chắp tay, Y tiểu thư hơi gật đầu, vậy mà trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói:
- Chào Cam công tử, khi nào gia gia ngươi mới tới?
- Hả?
Ban đầu Lục Ly cho rằng Phùng Nhất Mã là hậu đại của Phủ Ma, lại không nghĩ rằng Cam Lâm thoạt nhìn phúc hậu vô hại, không hề đặc biệt này mới là hậu đại của Phủ Ma.
Thế nhưng hắn suy nghĩ một chút hình như khí chất của Phủ Ma cũng là như vậy? Cả ngày cười tủm tỉm, thoạt nhìn không có nửa điểm uy nghi, đây chẳng phải là nhất mạch truyền thừa sao?
Cam Lâm liếc mắt nhìn bên ngoài một cái, gãi đầu nói:
- Ta cũng không biết, gia gia luôn luôn xuất quỷ nhập thần.
Phùng Nhất Mã thấy Y tiểu thư và Lục Ly không để ý đến hắn, nhưng rất thân thiết với Cam Lâm thì nội tâm có chút bất mãn, hừ lạnh một tiếng, một mình ngồi xuống.
Ánh mắt sắc bén của hắn đảo qua, nhìn đến quyển sách trong tay Lục Ly và Y tiểu thư, cười lạnh nói:
- Y tiểu thư và Lục công tử đang xem Thiên Tài Bảng sao? Thứ này… Không xem cũng thế, có rất nhiều thiên tài chân chính không có nhập bảng, bảng này khác với thực tế.
Khóe miệng Y tiểu thư lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, quay đầu qua nói:
- Đúng là có chút sai lệch, hình như Phùng công tử cũng không có lên bảng? Ta thấy chiến lực của Phùng công tử dư dả tiến vào trước mười.
- Trước mười tính là cái gì?
Phùng công tử hào khí xua tay nói:
- Cho dù tính trước năm ta cũng có tự tin chiến một trận, nếu lần Thiên Tài Chiến này không thể tiến vào trước năm, Phùng Nhất Mã ta sẽ không trở về Thiên Ma Đảo, cũng thẹn với sự ưu ái của Đại Ma Vương.
- Trước năm?
Lục Ly ngượng ngùng sờ mũi, bưng trà lên che giấu biểu tình của chính mình. Cái Phùng Nhất Mã này quá ngông cuồng đi? Không có danh tiếng gì, vậy mà mở miệng ra đã muốn chiến một trận với năm người đứng đầu Thiên Tài Bảng? Thế nhưng nghĩ đến người này được Đại Ma Vương tự mình điểm danh, có lẽ người này có chiến lực rất mạnh cũng không chừng.
- Phùng công tử hào hùng vạn trượng!
Y tiểu thư cười, khiến cho cả đại điện sáng ngời, nàng nhìn Cam Lâm hỏi:
- Cam công tử thì sao? Ngươi đoán ngươi cũng có thể tiến lên nhiều ít?
Cam Lâm lộ vẻ mặt khổ sở, sờ đầu nói:
- Vốn dĩ lần này ta không muốn đi, nhưng ông nội ta nhất định muốn ta đi. Ta tranh thủ bước vào tốp ba mươi là được, nếu không vào được ba mươi vị trí đầu, đoán chừng ông nội ta sẽ quất chết ta.
Cam Lâm rất khiêm tốn, cộng thêm quan hệ với Phủ Ma, nên hảo cảm của Lục Ly đối với hắn tăng lên nhiều. Ánh mắt Y tiểu thư lộ ra một tia giảo hoạt, nhìn Lục Ly nói:
- Lục công tử thì sao? Lần này ngươi có tự tin giành vị trí đệ nhất hay không?
- Phốc…
Lục Ly vừa mới uống một ngụm trà liền phun ra, bị sặc, hắn cười khổ nói:
- Y tiểu thư đừng thổi phồng ta, ta có thể tiến vào một trăm đã cám ơn trời đất rồi.
Dường như Cam Lâm có chút hiểu biết về Lục Ly, hắn cười nói:
- Lục công tử khiêm tốn rồi, ngươi tiến vào trước mười hẳn là không thành vấn đề.
- Hả?
Phùng Nhất Mã vẫn luôn không chú ý tới Lục Ly, bởi vì Lục Ly chỉ là Nhị Kiếp chi cảnh, giờ phút này hắn mới nhìn qua Lục Ly nói:
- Lục công tử, trước kia không nghe nói qua đại danh của ngươi, ngươi là con cháu Hà gia à?
Lục Ly cũng định nói ta không nghe nói qua ngươi, thế nhưng hắn không muốn tranh cãi những chuyện này, hắn mỉm cười nói:
- Phùng công tử đừng nghe bọn họ nói bậy, ta từ Hạ Giới phi thăng lên, chiến lực nhỏ bé, lần này đi theo các ngươi mở rộng kiến thức mà thôi.
- Ồ!
Phùng công tử vẫy tay nói:
- Ngươi không nên tự coi nhẹ mình, tuy ngươi chỉ có Nhị Kiếp chi cảnh, nhưng rất nhiều công tử Nhị Trọng Thiên đều là bình hoa di động, cảnh giới cao chiến lực lại rất thấp, ngươi nỗ lực một chút tiến vào trước trăm là không thành vấn đề.
- Phụt !
Y tiểu thư nở nụ cười, tên Phùng công tử này thật đúng là mắt chó nhìn người, thời điểm Lục Ly đại náo Phong Bạo Hải Vực, cũng không biết hắn đang ở đâu, vậy mà dám coi thường Lục Ly như thế.
Khóe miệng Trần trưởng lão lộ ra một nụ cười trào phúng, thế nhưng không nói cái gì.
- Đều tới rồi sao!
Đột nhiên lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói, Phủ Ma bước vào, nhìn lướt qua nhưng không nói cái gì, xua tay bảo:
- Tất cả đi theo ta, tới Hỗn Độn Đảo trước lại nói.
Hỗn Độn Đảo cách nơi này hơi xa, nếu ngồi truyền tống trận đi qua, ít nhất phải ba bốn tháng. Rất rõ ràng không còn kịp nữa rồi, Phủ Ma dẫn theo bọn họ mở vực môn ra một lần truyền tống đi qua.