Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Được rồi!
Một giọng nói già nua vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người lại đây, một lão giả tóc trắng xoá bay lên giữa không trung, trầm giọng nói:
- Con đường truyền tống đến diễn võ đại thế giới đóng cửa, Thiên Tài Chiến chính thức bắt đầu, chắc mọi người đều đã hiểu rõ quy củ, rút thăm luận võ, người thắng nhận được điểm tích luỹ, thắng liên tiếp điểm tích luỹ tăng gấp bội, điểm tích luỹ đạt tới một trăm trực tiếp thăng cấp đấu bán kết. Luận võ bất luận sinh tử, nhưng nếu một bên nhận thua, bên còn lại không được hạ sát thủ, nếu không hủy bỏ tư cách thi đấu. Hiện tại bắt đầu rút thăm, các ngươi cứ việc luận võ, chúng ta sẽ có người tính điểm.
- Ong !
Lão giả ngưng tụ thần lực, đột nhiên phóng xuất ra vô số bong bóng, hơn vạn cái bong bóng thần lực trôi nổi ở giữa không trung, lập tức có người đưa tay bắt lấy bong bóng thần lực giữa không trung. Những bong bóng thần lực đó vỡ ra, ngưng tụ thành một đám con số khác nhau.
- Hô hô!
Rất nhiều người lập tức bay đi, bay về phía những võ đài có con số tương đồng ở giữa không trung. Y tiểu thư thấy Lục Ly không có động tĩnh, vội vàng truyền âm nói:
- Lục Ly, mau đi rút thăm, nhanh chóng tích được một trăm điểm tiến vào đấu bán kết, nếu không sau khi đủ một trăm người, ngươi tích được một trăm điểm cũng vô dụng.
- Ha ha, không vội!
Lục Ly mỉm cười, hắn phát hiện đám người Vân Khai Nguyệt Mộng Vân Đường Ninh không nhúc nhích, người có thực lực thực sự đều không hoảng, bởi vì bọn họ có thể một mạch chiến thắng, rất nhanh sẽ lấy được một trăm điểm.
- Ta đi trước!
Phùng Nhất Mã bay đi, bóp nát một cái bong bóng thần lực, nhìn thấy lôi đài của mình, ánh mắt hắn đảo qua thấy trên lôi đài có người, lập tức vọt lên.
Lôi đài chợt lóe sáng, thần văn tự động mở ra, Phùng Nhất Mã đi vào lập tức ra tay, thân hình hắn như quỷ ảnh, chợt lóe lên rồi biến mất ở gần đối thủ, tiếp theo chộp một cái lên sau lưng đối phương, sau lưng người nọ xuất hiện một cái huyết động, một chiêu bại trận.
- Đi đi!
Cam Lâm thấy Phủ Ma mỉm cười nhìn lướt qua, thì cười chua xót, phi thân mà đi, bắt lấy một cái bong bóng thần lực. Lục Ly và Y tiểu thư liếc nhau, hai người cũng bay lên trời, phân biệt bắt một cái bong bóng thần lực.
- Sáu mươi tám!
Bong bóng thần lực vỡ vụn, xuất hiện ba chữ sáu mươi tám, Lục Ly nhìn lướt qua, khóa chặt một cái thạch đài lơ lửng giữa không, hắn nhìn thấy bên trên có người, chỉ là một cường giả Nhị Kiếp, lập tức như trút được gánh nặng.
- Hưu!
Hắn vọt đi lên, nam tử kia nhìn thấy Lục Ly chỉ là Nhị Kiếp chi cảnh thì trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, cho rằng gặp phải một quả hồng mềm, có thể nhẹ nhàng xoa bóp.
- Tự mình nhận thua đi, đao kiếm không có mắt, ta sợ không cẩn thận giết ngươi!
Người nọ lạnh giọng nói, Lục Ly lười nói lời vô nghĩa, trực tiếp vọt đi qua, sau đó mạnh mẽ chống đỡ một kiếm của hắn, dùng một quyền khiến người này chết khiếp.
- Ta nhận thua!
Nhìn thấy Lục Ly từng bước một đi tới, người nọ bị dọa sợ, liên tục hét lớn, thần văn trên thạch đài chợt lóe, người nọ bị truyền tống rời đi.
- Hưu !
Rất nhanh lại có người bay tới chỗ Lục Ly, đối thủ kế tiếp tới rồi, Lục Ly nhìn lướt qua, nhưng mặt đầy vẻ chua xót, lần này vận khí hắn vô cùng tốt, không ngờ đụng phải người quen, đối thủ thứ hai của hắn lại là Mộc tiểu thư…
Thời điểm đấu võ đài gặp phải người quen là sự tình buồn bực nhất, Lục Ly cần tiến vào một trăm vị trí đầu, nếu không sẽ không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ. Mộc tiểu thư cũng muốn thăng cấp, nàng cũng muốn tiến vào Hỗn Độn bí cảnh, cho nên chiến hay nhượng, Lục Ly vẫn rất bối rối.
Mộc tiểu thư nhìn thấy Lục Ly bối rối, môi nàng hơi chuyển động truyền âm nói:
- Lục Ly, đánh lôi đài chính là đánh lôi đài, ngươi không cần nghĩ nhiều như vậy, mọi người dựa vào bản lĩnh chiến một trận. Nếu ngươi chiến thắng ta, ta sẽ không trách ngươi. Nếu ta thắng ngươi, cũng sẽ không tổn thương tính mạng của ngươi, đến đây đi!
Ý tứ Mộc tiểu thư rất rõ ràng, mọi người toàn lực ứng phó chiến một trận, chỉ cần không tổn thương tính mạng đối phương, ai thắng ai thua cũng không được oán hận đối phương.
Mộc tiểu thư nói như vậy, Lục Ly cũng an tâm rồi, hắn hơi gật đầu truyền âm nói:
- Vậy mạo phạm Mộc tiểu thư rồi.
- Hây!
Mộc tiểu thư lấy ra một cây Đằng Điều (dây mây), cây Đằng Điều kia không phải Đằng Điều bình thường, phía trên toàn là thần văn rậm rạp, nàng khẽ quát lên một tiếng:
- Bí bảo này của ta là thượng phẩm bí bảo, ngươi cẩn thận!
- Vù!
Mộc tiểu thư vung Đằng Điều một cái, Đằng Điều lập tức tản mát ra vô số hào quang, phía trên còn có khí tức vô hình, khiến người ta hoảng sợ. Lúc Đằng Điều lay động, không gian chấn động từng mảnh, thanh thế kinh thiên.
- Yaa!
Mộc tiểu thư thấy Lục Ly không có ý tứ công kích, biết hắn để nàng ra tay trước, nàng cũng không làm ra vẻ, thân thể bay lên trời, vung Đằng Điều lên quất về phía Lục Ly.
- Vù vù!
Đằng Điều như một con độc long bay đi, vậy mà tách ra ở giữa không trung, biến thành mấy chục cái tiểu Đằng Điều, mười đầu độc long khoá chặt Lục Ly, bắt đầu công kích tới.
- Quả nhiên là Dị Bảo, lợi hại!
Lục Ly âm thầm gật đầu, thần nữ đại gia tộc thật giàu có, tùy tiện lấy ra một kiện bảo vật cũng là bí bảo, hắn nhớ Mộc tiểu thư ở trong Tiên Cung còn có một chiếc thượng cổ chiến xa, không ngờ một vị tiểu thư lại có hai kiện bí bảo.
Hắn đạp Tiêu Dao Bộ, chuẩn bị tránh né ra, nhưng đúng lúc này hắn lại phát hiện thạch đài dưới chân di động, từng cái rễ cây bắn ra, vậy mà cuốn lấy hai chân hắn.
- Mộc hệ chân ý!
bỗng nhiên Lục Ly nhìn về phía Mộc tiểu thư, quả nhiên nhìn thấy trong tay nàng tràn ngập ánh sáng xanh, Mộc tiểu thư thoạt nhìn nũng nịu, không nghĩ tới chiến lực rất cường đại.
- Ta lại bất cẩn rồi!
Lục Ly cười khổ một tiếng, hắn đối đãi địch nhân rất ít khinh địch, bởi vì Mộc tiểu thư là bằng hữu, cộng thêm là một đại mỹ nhân nũng nịu, ngày thường cũng không hay ra tay, nên hắn đã quên mất Mộc tiểu thư chính là thần nữ Mộc gia, hơn nữa còn là người trong Thiên Tài Bảng.