Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Từ dưới chân Lục Ly, Huyết Linh Nhi khoái tốc chui vào chui vào lòng đất, sau đó thần văn dưới mặt đất khẽ sáng lên, một đạo lực lượng kỳ dị tràn ngập không gian trong phạm vi ngàn dặm, ở bên trong, thần lực Mộng Vân bỗng chốc bị cầm cố.
- Ách?
Mộng Vân hơi ngớ, cả người đột nhiên kéo xuống một đoạn, mãi lúc sau mới đứng vững thân hình, nhẹ nhàng rớt xuống, trong mắt chớp qua một tia kinh ngạc, mở miệng hỏi:
- Sát Thần, đây là bí pháp gì? Không ngờ lại có thể cầm cố thần lực?
- Chút thủ đoạn nhỏ, không đáng nhắc tới!
Lục Ly nhàn nhạt đáp, sau đó hạ lệnh để Hư Không Trùng tấn công, mặc dù phong ấn được thần lực Mộng Vân, song Lục Ly không dám chủ quan, cũng không mạo muội trực tiếp lao tới tấn công Mộng Vân.
- Ồ?
Mộng Vân cảm ứng được dưới mặt đất ba động, bước chân nhanh chóng di chuyển, chẳng qua bởi vì không có thần lực, tốc độ nàng chậm đi nhiều, Hư Hư Không bay ra đầy trời, tràn vào trong người Mộng Vân.
Mộng Vân so với Lâm Ngọc quả nhiên cách biệt một trời một vực, mặc dù sắc mặt nàng khẽ biến, lại vẫn không quá bối rối. Đầu tiên là nhắm mắt nội thị, khóe miệng thoáng giật nhẹ, lông mi cũng run rẩy, rõ ràng trong lòng đã có chút sợ hãi, nhưng không biểu thị rõ trên mặt.
- Giết!
Cơ hội như thế, Lục Ly há lại bỏ qua, nhân khi Mộng Vân còn chưa kịp phản ứng, hắn định áp sát, sau đó một hơi đánh bại nàng. Bằng không để nàng kịp có thời gian phản ứng, thối lui ra khỏi Phong Thần đạo trường, như vậy đánh bại nàng không còn là chuyện dễ dàng.
Khoảng cách chỉ ngàn dặm, thân hình hắn chợt lóe leo đến, trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo trên người phun trào ra lực lượng kỳ dị, song quyền lần lượt nhắm tới hai vai trái phải của Mộng Vân.
Hiện tại lực lượng hắn đã rất mạnh, luyện hóa nhiều Thần Tủy như vậy, hắn tự tin với hai quyền này oanh đi lên, dù không thể trọng thương, chí ít cũng khiến nàng bị thương.
- Hả?
Nhưng khi song quyền sắp đánh lên hai vai Mộng Vân, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, sâu trong linh hồn truyền đến nguy cơ trí mạng, hơn nữa cảm giác này còn vô cùng mãnh liệt.
Nhiều năm du tẩu giữa lằn ranh sinh tử khiến hắn gần như không chút do dự, cũng không chọn cách lui lại, mà trước lấy ra chiến đao phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm, đồng thời giơ lên Trần Vương Ấn chắn ở trước mặt.
Ông!
Trong tay Mộng Vân xuất hiện một thanh đoản kiếm màu đỏ, đoản kiếm này vừa xuất hiện liền tán phát ra hào quang vạn trượng, một cỗ uy áp khủng bố tràn ra từ trong đoản kiếm, Mộng Vân vung lên đoản kiếm quét ngang về phía Lục Ly.
Ầm!
Một tiếng nổ vang trầm muộn, Trần Vương Ấn bỗng chốc bị nổ bay, Lục Ly vừa mới lui lại mười trượng liền bị hào quang bao phủ. Hắn cảm giác bị một luồng cự lực đánh trúng, áp bào trước ngực nổ tung, cả người cũng bị thổi bay.
Hưu!
Lục Ly trở mình, khoái tốc giật lùi về phía sau, trong mắt hiện đầy vẻ kinh hãi, hoàn toàn không để ý tới việc đi thu hồi Trần Vương Ấn. Hắn nhìn chằm chằm đoản kiến màu đỏ nhỏ nhắn tinh xảo trong tay Mộng Vân, trong lòng vừa sợ vừa nghi.
Hắn kinh hãi không phải vì Mộng Vân có được bí bảo cường đại, tiểu thư đại gia tộc như nàng, còn là cường giả hạng năm Thiên Tài Bảng, có được bí bảo là điều rất dễ hiểu. Thứ khiến hắn kinh hãi chính là Phong Thần đạo trường rõ ràng đã được bóc mở, vừa rồi Mộng Vân còn rơi xuống từ giữa trời, nhưng giờ tại sao nàng vẫn có thể thúc giục bí bảo?
Muốn thúc giục bí bảo nhất định phải quán chú thần lực, hơn nữa bí bảo càng cường đại, thần lực cần quán chú lại càng nhiều, tựa như thần thiết của hắn, mỗi lần sử dụng đều sẽ rút sạch thần lực khắp toàn thân.
Bí bảo của Mộng Vân vô cùng mạnh, lượng thần lực cần hẳn cũng phải rất lớn, rõ ràng đã bị phong ấn thần lực, Mộng Vân còn thúc giục bí bảo bằng cách nào?
- Nàng không bị phong ấn thần lực!
Cuối cùng Lục Ly đưa ra được kết luận này, hắn ngấm ngầm bội phục diễn kỹ của Mộng Vân, vừa rồi Mộng Vân rơi rụng xuống, bị Hư Không Trùng màu ám vàng xâm nhập, khóe miệng co quắp, lông mi run run, nhìn có vẻ rất sợ hãi. Nhưng thực ra hết thảy đều là diễn kịch, mục đích chính là vì lừa gạt Lục Ly áp sát.
- May mà ta phản ứng nhanh!
Lục Ly lui về phía sau mấy ngàn dặm, lập tức nuốt một viên đan dược trị thương đỉnh cấp, nếu vừa rồi hắn phản ứng không nhanh, đoán chừng sẽ bị chặt đứt ngang eo, dù nhục thân cường đại đến mấy cũng không gánh được.
May mà vừa rồi hắn không lập tức giật lui, mà trước phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm, làm chậm tốc độ Mộng Vân một phen, Trần Vương Ấn cũng chặn lại một ít hào quang, bằng không hậu quả khôn lường
- Hạng năm Thiên Tài Bảng, quả nhiên cường hoành!
Lục Ly híp mắt lại, bên kia Mộng Vân lại không hề nói nhảm, khoái tốc lướt tới, toàn thân lần nữa biến thành cơn gió, khiến người không thể phỏng đoán. Tốc độ như lưu quang, nào có nửa điểm dấu hiệu thần lực bị phong ấn?
- Toàn bộ Hư Không Trùng cũng bị áp chế!
Lục Ly cảm ứng một phen, phát hiện Hư Không Trùng đều bị trấn áp, một con đều không động được. Hắn đành phải vẫy động Long Dực, đồng thời vận chuyển Tiêu Dao Bộ nhanh chóng lui đi.
- Địa Ngục Sát Thần, đừng trốn, nhận thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta!
Mộng Vân như thiểm điện đuổi theo, mặc dù tốc độ không bằng Lục Ly, nhưng cũng rất nhanh, hoàn toàn đủ sức sánh ngang Tam Kiếp hậu kỳ. Quan trọng nhất là thân hình nàng quá phiêu dật, ai cũng không biết một giây sau nàng sẽ trôi về hướng nào? Nơi đây chỉ có phương viên vạn dặm, tuy tốc độ Lục Ly nhanh hơn Mộng Vân một chút, nhưng muốn một mực duy trì cự ly với nàng là điều rất khó.
Ánh mắt nàng sắc bén như đao, đoản kiếm màu đỏ trong tay lấp lánh hào quang, trầm giọng nói:
- Địa Ngục Sát Thần, ta không muốn thương hay hại tính mạng ngươi, nếu ta dùng tới đại sát chiêu, e là không thu tay được. Đến lúc đó ngươi chỉ có con đường chết. Ta hỏi ngươi một lần sau cùng, có nhận thua hay không? Không nhận thua, liền phải chết!
Lục Ly sẽ nhận thua ư?
Hắn không phải người như thế, càng sẽ không bởi vì một câu của người khác liền bị dọa đến mức nhận thua, hắn còn bài tẩy chưa dùng, không lý nào lại dễ dàng nhận thua như thế.