Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly danh tiếng chính thịnh, là nhân vật phong vân ở Nhị trọng thiên, ở trong mắt Thiên Âm Cung địa vị hắn còn tôn quý hơn cả một ít thủ lĩnh đại thế lực bình thường.
- Lục công tử, Cam công tử, vị này là Tứ trưởng lão của Thiên Âm Cung chúng ta, Lư Hải Vân, vị này là ngũ tiểu thư nhà ta, Lư Tuệ.
Quản sự giới thiệu cho Lục Ly Cam Lâm, Lục Ly và Cam Lâm nhìn nhau, khóe miệng cả hai đều lộ ra ý cười. Thiên Âm Cung không chỉ phái ra một vị trưởng lão, còn phái ra một tiểu thư trực hệ, đủ thấy bọn họ rất coi trọng hai người.
Lô Tuệ Minh rõ ràng khác với tiểu thư lá ngọc cành vàng bình thường, đoán chừng nàng thường niên tham gia quản lý phòng đấu giá, có vẻ rất lão luyện, đợi Lư Hải Vân và mấy người Lục Ly chào hỏi xong xuôi, nàng mới hành lễ nói:
- Chào Lục công tử, Cam công tử, có thể nhìn thấy hai vị tuấn kiệt danh chấn thiên hạ, Tuệ Nhi tam sinh hữu hạnh.
Lư Tuệ rất xinh đẹp, lại không giống nữ tử bình hoa thông thường, một cái nhăn mày một nụ cười khẽ đều khiến người ta cảm nhận được nhiệt tình, lại không có nịnh nọt. Thái độ như gần như xa chính là thứ khêu gợi nam nhân nhất, đặc biệt là trong mắt có sóng tình lưu chuyển nhàn nhạt, khiến nam nhân càng thêm phần động tâm.
Gần đây Lục Ly mới nạp hai vị mỹ thiếp, mấy người Khương Khinh Linh trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đều có chút không thoải mái, tự nhiên không dám đi trêu chọc nữ tử khác. Bởi thế hắn không nhìn nhiều Lư Tuệ, chỉ khách khí nói vài câu, Cam Lâm lại tỏ vẻ rất nhiệt tình.
Thiên Âm Cung một mực trung lập, chỉ làm sinh ý không tranh bá, trăm vạn năm qua Thiên Âm Cung một mực tồn tại, qua nhiều năm như vậy, bọn họ rốt cục đã tích lũy được bao nhiêu tài phú? Nếu có thể quẹo về một tiểu thư trực hệ của Thiên Âm Cung, đoán chừng Phủ Ma sẽ cười không ngậm miệng được. Quan trọng nhất chính là Cam Lâm rất có hảo cảm với Lư Tuệ, loại nữ tử nội tú ngoại tuệ này chính là chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Lư Tuệ phát hiện Lục Ly chỉ hàn huyên vài câu với nàng liền quay sang tán gẫu với Lư Hải Vân, ánh mắt bất giác chớp qua một tia thất vọng. Nàng chỉ tán gẫu câu được câu mất với Cam Lâm, Cam Lâm hàn huyên một lúc, phát hiện Lư Tuệ thỉnh thoảng lại nhìn sang chỗ Lục Ly, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.
Cải trắng tốt thế này đều thích bị con heo Lục Ly kia củng...
Cam Lâm có chút tức giận bất bình nhìn sang chỗ Lục Ly, Lục Ly nhận ra, có chút vô tội trừng mắt nhìn ngược lại, xem ra quay đầu có cơ hội phải dạy dỗ Cam Lâm cách tán gái một phen mới được.
Kể ra, Phủ Ma là chiến tướng số một dưới tay Đại Ma Vương, là người một nhà với Đại Ma Vương. Lục Ly nói thế nào cũng chỉ có thể tính là người ngoài, Đại Ma Vương dưới gối không con, Cam Lâm tính là đệ nhất công tử Thiên Ma Đảo. Với thân phận như thế, Cam Lâm lại không biết làm sao lợi dụng, tán không được còn quay sang trách mình? Lục Ly tự nhiên cảm thấy oan uổng.
Tán gẫu một lúc với Lư Hải Vân, sự tình dần được làm rõ, gần đây quả thực có một nhóm thiên địa thần dược luyện thể, chỉ là đối phương chọn phương thức đấu giá, bởi thế muốn bí mật liên hệ để mua trực tiếp là điều tương đối khó, chỉ có thể mua ở phòng đấu giá.
Thiên địa thần dược có hai loại, một loại số lượng rất lớn, tên là Địa Long Địch, loại thần dược luyện thể này rất phổ biến, đa phần đại gia tộc đều chọn thần dược này cho con em trẻ tuổi nhà mình luyện thể.
Loại thần dược này có mười mấy lô, giá cả hẳn sẽ không quá đắt, mấy ngàn vạn Thần Nguyên Kim là có thể mua được. Một loại khác hơi đắt, là kỳ dược tương tự Thần tủy, tên là Thần Tiên Thảo, số lượng chỉ ba gốc, giá cả chí ít phải một ức Thần Nguyên Kim trở lên.
Đương nhiên dược hiệu Thần Tiên Thảo rất cường đại, ba gốc Thần Tiên Thảo đoán chừng có thể tương đương với nửa lô Thần tủy, là thần dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.
Trên thân Lục Ly còn có một ít Thần Nguyên Kim, song cũng không nhiều, hơn một ức Thần Nguyên Kim khẳng định là không có. Hắn nghĩ nghĩ, sau đó đảo mắt nhìn sang Cam Lâm hỏi:
- Cam Lâm, trên người ngươi có bao nhiêu Thần Nguyên Kim? Ta muốn mượn một ít.
Lục Ly không muốn bán thiên địa thần dược trên người, bán cho người khác không bằng bán cho Cam gia, tiện nghi một chút Lục Ly cũng cảm thấy đáng. Chứ nếu bị thế lực đối nghịch mua đi, vậy bằng với đề thăng thực lực cho kẻ địch.
Cam Lâm khẽ cười nói:
- Trên người của ta cũng không mang nhiều Thần Nguyên Kim, nhưng ta nghĩ bằng vào tấm lệnh bài này, hẳn là có thể tìm Lư gia mượn hai ức Thần Nguyên Kim. Trong vòng một tháng tất hoàn mỹ, có thể tính thêm một chút lợi tức.
Lư Hải Vân và Lư Tuệ nhìn sang, phát hiện trên lệnh bài viết hai chữ “Thiên Ma”, trong lòng hai người khẽ run lên. Chữ trên tấm lệnh bài này tựa hồ có ma lực vô hình, hút lấy linh hồn hai người.
Thiên Ma Lệnh!
Rất rõ ràng lệnh bài này không phải của Phủ Ma, mà là của Đại Ma Vương, hai người đồng thời đứng dậy khom lưng hành lễ với lệnh bài. Bằng vào tấm Thiên Ma Lệnh này, đừng nói hai ức Thần Nguyên Kim, dù là mười ức Thiên Âm Cung cũng nhất định phải cho mượn, đây chính là thứ đại diện cho uy nghi vô thượng của Đại Ma Vương.
Chúa tể Nhị trọng thiên, mặt mũi nàng há có thể nhận định bằng chút ít Thần Nguyên Kim?
Mắt Lư Tuệ lộ ra ý cười, quét nhìn Lục Ly và Cam Lâm một lượt rồi nói:
- Hai vị công tử quá khách khí, đừng nói tấm lệnh bài này, bằng vào mặt mũi hai vị công tử đã có thể mượn được mười ức Thần Nguyên Kim, lợi tức thì không cần, không Tuệ Nhi giận đấy.
- Vậy đa tạ Tuệ Nhi cô nương.
Trên mặt Cam Lâm lộ ra ý cười hớn hở, chẳng qua hắn lại rất rõ ràng, mặt mũi Lục Ly có thể đáng giá không ít Thần Nguyên Kim, nhưng mặt mũi Cam Lâm hắn thì chưa hẳn.
- Tối mai hội đấu giá mới bắt đầu, tối nay Tuệ Nhi thiết yến tại Túy Phương Các, mong hai vị công tử cho Tuệ Nhi chút tình mọn, cùng đến tham dự. Lần đấu giá này tới không ít công tử tiểu thư danh môn, nếu những tiểu thư kia nghe được hai vị công tử giá lâm, đoán chừng sẽ cuồng hỉ không thôi.