Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tiểu đảo bị đánh nứt, trung gian có một cái khe, Lục Ly bay vào trong khe, đến đáy tiểu đảo. Hắn lấy ra chủy thủ, gian nan đào móc bên trong.
Trong cơ thể hắn có một loại năng lượng kỳ dị, năng lượng này khiến hắn nâng tay cũng khó khăn, giờ đây, hắn phải huy động chủy thủ đào móc một sơn động. Chủy thủ là thần vật, chém sắt như chém bùn. Đất đá dưới đáy tiểu đảo không chắc chắn, chủy thủ có thể thoải mái phá vỡ. Vấn đề ở chỗ, Lục Ly nâng tay cũng khó khăn, đào móc một sơn động, đối với hắn hiện tại, cảm giác khó khăn như dời mộ tòa Thần Sơn.
Một sơn động nho nhỏ, Lục Ly đào hơn nửa canh giờ, cả người rơi mồ hôi như mưa, cảm giác yếu ớt hơn nhiều. Hắn đi vào trong sơn động, thở mạnh từng hơi.
Nghỉ ngơi một lát, hắn truyền âm nói:
- Huyết Linh Nhi, dựa vào ngươi, giúp ta bố trí một đạo trường thần văn có thể ngăn cách hơi thở, ngàn vạn lần phải chú ý không được có thần văn dao động, không được bị người khác xuyên qua. Nếu ta bị phát hiện, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
- Ta biết rồi!
Huyết Linh Nhi vươn ra xúc tua, Lục Ly và nó là một thể, Lục Ly chết rồi, nó phải đổi một chủ nhân mới. Tuy nó không có cảm tình nhiều như nhân loại, nhưng ở chung với Lục Ly lâu như vậy, vẫn có cảm tình thật sâu, nó cũng không muốn Lục Ly chết đi.
Huyết Linh Nhi bởi vì không có tình cảm nhân loại, lại có linh trí phi thường cao. Cho nên đối với ngoài nghiên cứu thần văn, nó không có chuyện khác để làm, cũng không có hứng thú làm chuyện khác.
Thân mình có thiên phú về chuyện này, còn tiến hóa vài lần, cộng thêm tâm vô tạp niệm, ngày qua ngày tìm hiểu thần văn, nó ngày có tiến bộ, cuối cùng đạt đến thành tựu gì? Lục Ly cũng không thể tưởng tượng.
Huyết Linh Nhi bố trí, Lục Ly như con giòi bò rạp trên mặt đất, thần niệm nhìn quét bốn phía. Nếu có người đi ngang qua, phát hiện hắn, hắn chỉ có thể cưỡi Thần Hành Thuyền tiếp tục đào tẩu.
Vận khí của hắn không tồi, phụ cận mặc dù có người đi ngang, nhưng người chết ở tiểu đảo này quá nhiều, rất nhiều người cảm thấy xui xẻo, đều không đến gần, bay đi thật xa.
Huyết Linh Nhi bố trí rất nhanh, chỉ nửa canh giờ đã bố trí xong. Đạo trường thần văn nó bố trí không khác nhiều với lúc đối chiến cùng Ưng Thần, hoàn toàn ngăn cách hơi thở bên trong, đồng thời bố trí một ảo trận. Nếu không có cường giả đến gần sẽ không phát hiện được nơi này cất chứa một người.
Lục Ly phóng ra Long Dực, bay ra ngoài, cảm ứng thì phi thường vừa lòng. Hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân ở gần đó mới có thể cảm ứng một tia thần văn dao động. Nếu là võ giả bình thường dùng thần niệm tra xét, khẳng định không thể phát hiện.
Trừ phi là cường giả siêu cấp đạt đến Tứ Kiếp! Vấn đề là võ giả Tứ Kiếp không có việc gì lại tra xét một tiểu đảo toàn là người chết sao?
Lục Ly bay vào, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu nghĩ biện pháp luyện hóa năng lượng trong cơ thể. Nếu những năng lượng này không được luyện hóa, chiến lực của hắn sẽ suy giảm lớn, tùy tiện mấy võ giả đều có thể giết chết hắn.
Tình huống của đám người Ưng Kì hắn đã tra xét rồi, hẳn trong thời gian ngắn, khẳng định không thể tránh né đuổi giết. Nếu đám người Ưng Kì không chết, vậy khả năng đào tẩu sẽ rất lớn.
Một khi thương thế đám người Ưng Kì khôi phục, sẽ có người đến truy tung hắn. Trên người hắn có Thần Hành Thuyền, ai biết đám người Ưng Kì có cảm ứng được không?
Bảo vật như vậy không có khả năng vứt bỏ, cho nên Lục Ly phải mau chóng chữa trị thương thế, sau đó nghĩ biện pháp đào tẩu.
Trong cơ thể Lục Ly từng có rất nhiều năng lượng kỳ dị, trong cơ thể hắn có Đại Đạo Chi Ngân, có thể hấp thu tất cả năng lượng kỳ dị vào trong, chuyển hóa thành năng lượng của chính mình.
Lần này Lục Ly cũng chuẩn bị làm như vậy, muốn luyện hóa loại năng lượng này, hắn cũng chỉ có biện pháp này. Hắn ngồi xếp bằng, bắt đầu thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cố gắng tụ tập năng lượng này lại.
Nhưng!
Loại năng lượng này của Ưng Kì thật tà dị, như là một con giòi chui vào bàn chân, núp ở mỗi ngóc ngách trên thân thể hắn. Năng lượng này hắn căn bản không thể điều động, giống như mọc rễ trong cơ thể hắn.
Năm ngày!
Lục Ly ngồi xếp bằng năm ngày, thúc giục Đại Đạo Chi Ngân năm ngày, kết quả không có thu hoạch gì. Năng lượng này, nếu năm ngày hắn điều động không được, tiếp tục một năm cũng vô dụng. Lục Ly trầm mặt, bắt đầu nghiên cứu năng lượng này, mặt khác nghĩ biện pháp tìm hiểu Đại Đạo Chi Ngân.
Mấy ngày nay không ngừng có người đi ngang qua, cũng có người tìm kiếm tài sản người chết trên đảo, rất nhiều thi thể bị bới lên. Nhưng không ai phát hiện nơi này, võ giả cấp thấp căn bản cảm ứng không được thần văn bên dưới.
Trên đảo đều là người chết, phụ cận này hẳn không ai vào được, nhưng phụ cận hỗn loạn như vậy, ai biết có xảy ra gì ngoài ý muốn không? Cho nên nội tâm Lục Ly khó tránh khỏi hơi lo lắng.
Hắn quyết tâm tiếp tục tìm hiểu, hắn không tin loại năng lượng này không thể hóa giải, năng lượng gì cũng là năng lượng, dựa theo đạo lý đều có thể luyện hóa.
Lục Ly tiếp tục thúc giục Đại Đạo Chi Ngân triệu tập năng lượng này, đồng thời trong đầu xuất hiện một vài đường tuyến. Đó là ba nghìn Đại Đạo Chi Ngân. Đại Đạo Chi Ngân hình thành một bức họa đồ trong đầu hắn.
Trước kia hắn tìm hiểu từ cục bộ, giờ đây, hắn phải xem chỉnh thể. Đại Đạo Chi Ngân có quá nhiều đường, nhìn từ chỉnh thể, thoạt nhìn rất huyền diệu, có thể cảm giác được ý cảnh huyền diệu, lại không biết huyền diệu ở chỗ nào?
Đây là một hình ảnh phi thường thông minh, mấy ngàn đường Đại Đạo Chi Ngân đan xen vào nhau, tạo thành một bức hoa phi thường to lớn, mênh mông. Cảm giác như tất cả “đạo” và “lý” đều ẩn chứa bên trong, nơi này có nơi căn nguyên nhất của thế giới, pháp trận và áo nghĩa căn nguyên nhất, cường đại nhất.
Thần niệm Lục Ly an tĩnh, giống như lần đầu tiến vào bí cảnh hỗn độn, loại cảm giác này huyền diệu đến khó giải thích, tràn ngập cả linh hồn hắn.
Hắn không tìm hiểu Đại Đạo Chi Ngân thật tỉ mỉ mà an tĩnh lại, hắn muốn theo đuổi loại cảm giác này, an tĩnh xem có hiểu được gì bên trong không.