Bởi thế...
Lục Ly nói muốn cân nhắc rõ ràng chỉ là mượn cớ, hắn không hề có ý định gia nhập Bạch gia.
Một tên thiên tài mà bản thân không thể dùng được, tâm tư Yên phu nhân đặt lên đó tự nhiên cũng phai nhạt mấy phần. Càng không khả năng vì đối phương mà dùng tới Thám Báo Đường của gia tộc, có thể truyền lời cho Hứa Trần đã tính là giúp đỡ hết tình hết nghĩa.
Nghĩ thông suốt sự tình, Bạch quản sự khom lưng đi xuống, Yên phu nhân không nhìn hắn lấy một lần. Đợi sau khi Bạch quản sự đi rồi mới bưng ly rượu lên, khe khẽ lắc lư, ngước mắt nhìn về phương bắc nói:
- Lục Ly, ngươi không muốn gia nhập Bạch gia, lại dám có gan đi ra Thiên Đảo Hồ, vậy để bản phu nhân xem xem, lần này ngươi có thể sống sót hay không?
...
- Thất gia gia, giờ làm thế nào?
Liễu Di và Thất trưởng lão bị thị nữ đưa xuống truyền tống trận, hai người cấp tốc chạy về Thiên Ngục Thành, trên đường đi Liễu Di gấp gáp nói:
- Xem ra Yên phu nhân không quá muốn giúp đỡ.
Sắc mặt Thất trưởng lão thoáng âm trầm, thở dài nói:
- Còn làm thế nào được nữa? Ở Thiên Đảo Hồ, thế lực có thể đối kháng Vũ gia chỉ có Bạch gia. Nếu Yên phu nhân đã mặc kệ, vậy dù có là thần tiên cũng không giúp được. Chỉ có thể hy vọng hắn không bị Vũ gia phát hiện.
- Ai...
Ánh mắt Liễu Di cũng thoáng phần ảm đạm, thầm nghĩ vạn nhất Lục Ly chết rồi, Liễu gia nên làm thế nào? Chí ít không có răng thú, sau này Liễu gia sẽ rất khó bồi dưỡng ra Âm Minh Căn Hỏa Tiên Chi và Huyết Trùng Thảo phẩm chất cao.
Lục Ly tựa hồ đắc tội không ít người, một khi Lục Ly không có ở đây, những người kia liệu có tìm tới trả thù Liễu gia không? Lấy chút chiến lực hiện tại của Liễu gia, sợ rằng sẽ tiêu tan thành tro bụi trong chớp mắt.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cửa thành Thiên Ngục đã hiện ra trước mắt, hai người vừa mới đi vào cửa thành, trong thành lại vừa khéo có một chiếc xe ngựa băng băng lao ra.
Xe ngựa kia rất xa hoa, phía trước có hai thớt thần câu kéo đi, trong lòng Thất trưởng lão và Liễu Di vốn đang có tâm sự, nhất thời không quan sát, thiếu chút liền bị đụng phải.
Hưu!
Cũng may Thất trưởng lão rốt cục phản ứng kịp thời, kéo Liễu Di tránh sang một bên. Liễu Di hơi có chút tức giận nhìn lại xe ngựa, đây là người nào? Ra khỏi thành còn chạy nhanh như vậy, muốn đụng chết người chắc?
Tê tê.
Xe ngựa lại đột nhiên ngừng lại, rèm cửa vén lên, lộ ra một gương mặt tinh xảo như đồ sứ, nàng nhìn chằm chằm Liễu Di một cái, thoáng chút nghi hoặc hỏi:
- Các ngươi không phải thủ hạ Lục Ly ư? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Bạch Hạ Sương!
Liễu Di nhìn một cái, vẻ tức giận trong mắt lập tức tan biến.
- Sương nhi, chuyện gì?
Một tiếng nói mềm nhẹ vang lên, xem ra Bạch Thu Tuyết cũng trong xe ngựa. Thất trưởng lão và Liễu Di liếc nhau, tròng mắt hai người đều sáng lên, hình như nghe nói lúc ở trong mộ Long Đế Lục Ly từng cứu tính mạng cặp chị em sinh đôi này? Vậy liệu có thể nhờ hai người giúp đỡ chút không?
Thất trưởng lão già đầu thành tinh, hắn nhìn quân hộ vệ ngoài thành một cái, đứng ra chắp tay nói:
- Liễu Như Phong gặp qua Hạ Sương Thu Tuyết tiểu thư, hai người chúng ta phụng lệnh đảo chủ đến truyền lời, chẳng qua nơi này... không quá tiện.
Khuôn mặt Bạch Hạ Sương biến mất vào trong xe ngựa, một khuôn mặt tuyệt mỹ giống như đúc khác ló ra, nàng nhìn Liễu Di một cái, nói:
- Thế để vị tiểu thư này lên xe ngựa nói chuyện đi.
Liễu Di lập tức đại hỉ, vội bước lên xe ngựa, Bạch Hạ Sương còn để phu xe quay đầu về lại cửa thành, Thất trưởng lão một đường đi theo.
Bịch!
Vừa tiến vào trong xe ngựa Liễu Di lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết, vẻ mặt nàng tràn đầy khẩn cầu và cấp bách, gấp gáp nói:
- Hai vị tiểu thư, nhanh cứu giúp đảo chủ nhà ta. Các ngươi mà không giúp, hắn tất phải chết không nghi ngờ.
- Ách?
Trong xe ngựa rất rộng rãi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương ngồi xếp bằng trên giường, còn đang thản nhiên uống trà. Thấy bộ dạng Liễu Di như thế, nghe xong lời này hai người lập tức biến sắc, Bạch Thu Tuyết lập tức hỏi:
- Vị tiểu thư này, đừng vội, Lục Ly là bằng hữu của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giúp, ngươi trước kể lại ngọn ngành sự tình ta nghe.
Nhìn tròng mắt trong veo, vẻ mặt đầy chân thành của Bạch Thu Tuyết, Liễu Di bỗng cảm giác thấy được hy vọng. Nàng vội vàng kể lại đầu đuôi sự tình một lần, còn tường thuật lại cuộc nói chuyện với Yên phu nhân, cũng như chuyện Yên phu nhân để Hứa Trần xuất động.
Sau khi nghe xong Bạch Thu Tuyết liền trầm mặc, Bạch Hạ Sương ở bên lại có chút gấp gáp, vô cùng lo lắng nói:
- Ai nha, đứa ngốc Lục Ly này, không ngờ lại xung động như thế? Tiểu cô cũng là, sao không đi cầu Ngũ thúc? Nếu Ngũ thúc dùng tới Thám Báo đường, sao còn không ngăn được Lục Ly. Tỷ, hay là chúng ta đi cầu Ngũ thúc?
- Vô dụng thôi!
Bạch Thu Tuyết lắc đầu thở dài nói:
- Con người Ngũ thúc rất cứng nhắc, Lục Ly đã hơn hai mươi ngày không có tin tức gì truyền lại, rất nhiều trưởng lão trong gia tộc đều có ý kiến đối với hắn, Ngũ thúc chắc chắn sẽ không quản. Ài... lần này chắc là cầu ai đều vô dụng, dù có đi cầu lão tổ tông cũng không được. Hơn nữa, dù thám báo gia tộc tìm được Lục Ly, chắc gì đã ngăn được hắn?
Trong lòng Liễu Di trầm xuống, xem ra hai chị em này không giúp đỡ được gì. Với tính tình Lục Ly, phỏng chừng thám báo dù tìm được thì cũng không ngăn được.
Nhưng câu tiếp theo của Bạch Thu Tuyết lại khiến cả người Liễu Di khẽ run lên, Bạch Thu Tuyết cười nhạt một tiếng, nhìn sang Bạch Hạ Sương nói:
- Hiện tại người duy nhất có khả năng giúp đỡ được Lục Ly chỉ có chúng ta, Sương nhi, ngươi có dám theo ta đi Thiên Vũ Quốc một chuyến? Chúng ta đi giúp Lục Ly giết người, đi gây chuyện với Vũ gia.
Bạch Hạ Sương thoáng có chút kinh ngạc, sau đó lại đầy mắt hưng phấn quơ tay nhỏ nói:
- Dám, làm sao không dám? Nếu tỷ tỷ dám đi thì ta cũng dám đi. Lục Ly đã cứu mạng chúng ta, chúng ta giúp hắn là điều hẳn nên.
- Vậy được, giờ chúng ta lập tức đi Lạc Thần Đảo, sau đó bay tới Thiên Vũ Quốc.