Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly cười ha hả, chính khí nghiêm nghị hét lên:
- Mạnh Li, Trưởng Lão Phủ đã sớm định ra thời gian xuất phát, mấy ngàn người chúng ta đều đã đến rồi, ở đây đợi ngươi hơn nửa canh giờ, ngươi mới khoan thai bước đến. Vậy cũng thôi đi, quan trọng nhất là ngươi còn tùy ý tìm một cái cớ che mắt ta, thậm chí mượn uy thế trưởng lão trấn áp chúng ta, ngươi thật xem nơi này là nhà của ngươi sao? Quốc có quốc pháp, quân có quân kỷ, ngươi xúc phạm quân uy, phải có tội gì?
Lục Ly lúc trước cũng từng làm Đại Đế, thống soái Đế Quốc, quản lý vô số con dân. Cộng thêm từng giết quá nhiều người, khi nổi bão tức giận, khí thế cũng phi thường mạnh, rất là dọa người.
Đôi môi Mạnh Li giật giật, nghĩ muốn phản bác vài câu, lại không biết nói gì phản bác. Chủ yếu nơi này có nhiều quân đội như vậy, hắn quả thật đến chậm rồi, còn không có lý do tốt.
Thân phận của hắn ở Địa Ngục Phủ thật tôn quý, nhưng Địa Ngục Phủ không phải nhà hắn, quy củ Địa Ngục Phủ nghiêm khắc, đừng nói hắn, cho dù Tô Nguyệt Cầm cũng không dám xằng bậy, nếu không sẽ bị Hình Phạt Đường phạt nặng.
Tào thống lĩnh bên cạnh hơi nóng nảy, liên thanh nói:
- Đại thống lĩnh, đây đều là việc nhỏ, bỏ qua đi, đừng chậm trễ đại quân xuất phát.
- Đúng vậy!
Long thống lĩnh còn lại cũng gật đầu nói:
- Một chút việc nhỏ, không tất yếu trực tiếp trở mặt, chúng ta vẫn nên xuất phát đi?
- Cái gì là việc nhỏ? Cái gì là việc lớn?
Lục Ly hừ lạnh, nói:
- Trong quân không việc nhỏ, nếu không có quân kỷ nghiêm khắc, làm sao kỷ luật nghiêm minh? Làm sao khiến huynh đệ mọi người thần phục? Mạnh thống lĩnh, nếu làm sai thì giải thích, xin lỗi mọi người, việc này xem như bỏ qua. Nếu không... dùng quân pháp xử trí.
Lục Ly kỳ thật vẫn là người dễ nói chuyện, hắn sẽ không vô duyên vô cớ gây sự với người khác, lại càng không có việc gì ức hiếp người khác. Nếu chỉ là việc nhỏ bình thường, hắn sẽ tươi cười bỏ qua.
Hôm nay hắn bám mãi không buông tha là bởi vì Mạnh Li và Tào thống lĩnh muốn động thủ với hắn. Nếu hai người muốn bày cục hãm hại hắn, vậy hắn còn khách khí làm gì? Trên danh nghĩa hắn là Đại thống lĩnh, là thượng quan của Mạnh Li, trước mặt nhiều quân sĩ như vậy, Mạnh Li dám động thủ với hắn hay sao?
Mặt khác còn có một chút. Nếu Mạnh Li và Tào thống lĩnh muốn hại chết hắn, vậy hắn sẽ cố ý tạo ít phiền toái, khiến tất cả mọi người đều biết hắn và Mạnh Li có ân oán. Đến lúc đó, Mạnh Li đối phó hắn sẽ có cố kỵ, ít nhất không dám động thủ với hắn ở bên ngoài, chỉ dám ngầm động thủ.
Chỉ cần là ngầm, vậy hắn còn sợ ai. Dù sao phải xem năng lực của mình, nếu Mạnh Li có thể giết hắn, vậy hắn không còn lời nào để nói.
Mạnh Li biến sắc, trở nên vô cùng âm trầm, một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ, một Đại thống lĩnh lại dám ức hiếp hắn? Hắn thật không nghĩ Đại thống lĩnh là chức trách ghê gớm gì? Chỉ cần hắn muốn, có thể khiến Lục Ly mất chức ngay.
Nhưng vấn đề ở chỗ hiện tại có mấy ngàn ánh mắt nhìn chăm chăm, còn có vô số quân sĩ gần đó xem náo nhiệt. Nếu hắn chống lại Lục Ly công khai, hắn sẽ không có chút ưu đãi nào. Ngược lại, nếu sự tình truyền về Địa Ngục Thành, hắn sẽ bị xử phạt.
Hắn đến làm gì? Là tới giết Lục Ly, là giúp Tô Nguyệt Cầm hết giận. Nhưng mọi chuyện cũng không được vi phạm quy củ của Địa Ngục Phủ.
Nếu không những quân sĩ này sao chịu phục? Sự tình truyền ra ngoài sẽ có ảnh hưởng lớn. Thái gia gia hắn cũng không chống đỡ nổi, cũng sẽ không giúp hắn chống đỡ.
Đôi mắt Tào thống lĩnh lóe sáng, truyền âm nói:
- Công tử, việc nhỏ không cần chấp nhất, nếu không sẽ ảnh hưởng kế hoạch lớn của chúng ta. Rất nhiều trưởng lão đều lặng lẽ tra xét, nhưng bọn họ đều không ra mặt. Việc này... bề ngoài Lục Tứ chiếm thế thượng phong, chúng ta tiếp tục náo loạn sẽ có hại. Dù sao vào U Hồn Giới, chúng ta tùy tiện có thể giết hắn.
Truyền âm của Tào thống lĩnh khiến Mạnh Li bình tĩnh lại. Một đám trưởng lão dường như cảm ứng được tình huống nơi này, nhưng Dương trưởng lão còn không ra mặt, này nói rõ cái gì? Nơi này có mấy trưởng lão bất tử, đang chờ hắn ra mặt.
- Được rồi!
Mạnh Li thở dài, chắp tay nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, đã làm sai chuyện thì không sợ mất mặt, hôm nay ta làm sai rồi, khiến các huynh đệ đợi lâu, Mạnh Li bồi tội với mọi người tại đây.
Sau đó, Mạnh Li hơi khom người, cúi thấp đầu.
Một đám quân sĩ nhất thời ồn ào lên. Đây là công tử tôn quý năm vị trưởng lão cùng ra nghênh đón, lại bị Lục Ly ép cúi đầu? Thật là chuyện lớn thiên hạ.
Không chỉ có các quân sĩ, còn có rất nhiều thống lĩnh, và các trưởng lão đều hơi kinh ngạc. Vị Mạnh công tử này luôn mắt cao hơn đầu, bọn họ cũng không để vào mắt, lại bị Lục Ly dễ dàng áp đảo? Đây còn là đệ tử của Mạnh gia sao? Hay là hắn có ý đồ khác?
- Xuất phát đi!
Lục Ly bá đạo vung tay lên, đại quân lập tức hành quân hướng vào U Hồn Giới. Lục Ly và Mạnh Li theo đại quân vào chỗ sâu trong núi, rất nhanh biến mất trong mắt mọi người.
- Chuyện này...
Dương trưởng lão đi ra tòa thành, nhăn mày, sắc mặt âm trầm, hắn nhìn phương hướng đám người Mạnh Li biến mất vài lần, nghĩ rồi nói:
- Người đâu!
Vù!
Một hắc y nhân chợt hiện lên, Dương trưởng lão xua tay nói:
- Ngươi đi theo trông coi, nếu không có chuyện thì đừng quản, nhưng chỉ cần Mạnh Li có nguy hiểm tính mạng, ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp bảo vệ hắn. Hắn chết rồi, ngươi cũng không cần trở về.
- Tuân mệnh!
Hắc y nhân trầm mặc gật đầu, hóa thành bóng đen bay đi. Người này tuy là Tam Kiếp đỉnh phong nhưng tinh thông thuật ám sát, cho dù là võ giả Tứ Kiếp bình thường đều bị mất mạng khi hắn đánh lén. Hắn đi theo đại quân cùng nhau hành động, phỏng chừng Mạnh Li và Lục Ly đều không thể phát hiện, âm thầm bảo vệ là tốt rồi.
- Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!
Dương trưởng lão khẽ thở dài, giết chết Lục Ly không phải chuyện gì, có thể nhẹ nhàng giải quyết. Nhưng nếu Mạnh Li xảy ra chuyện, vậy ai cũng không chịu trách nhiệm nổi, cả Địa Ngục Phủ này đều sẽ chấn động, vị trí trưởng lão này của hắn cũng đến cuối rồi.