Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn phóng ra Long Dực, tốc độ có thể sánh bằng Tứ Kiếp sơ kỳ, tốc độ Mạnh Li chậm hơn hắn một chút, cộng thêm bị thương, hắn tin tưởng mình không bao lâu sẽ đuổi kịp.
Quả nhiên!
Chỉ hai nén hương, phía trước đã nhìn thấy một bóng người, Mạnh Li cũng phát hiện Lục Ly.
Sắc mặt hắn hơi đổi, hắn vốn nghĩ Tào thống lĩnh có thể chống đỡ nửa canh giờ, lại không nghĩ rằng Lục Ly đuổi theo nhanh như vậy. Như vậy tính ra, Lục Ly gần như không cao phí thời gian quá dài đã tiêu diệt Tào thống lĩnh.
Phải biết rằng Tào thống lĩnh không hề bị thương thế gì, một Tam Kiếp đỉnh phong toàn thịnh, không chống lại nổi Lục Ly quá lâu, chiến lực của Lục Ly hẳn mạnh hơn hắn tưởng tượng.
Chiến?
Hắn không nắm chắc, nếu có phi kiếm trong tay, hắn còn một tia hy vọng, phi kiếm không ở trong tay hắn, dựa vào cái gì chiến đấu? Trốn khẳng định trốn không thoát, tốc độ Lục Ly nhanh hơn cả hắn.
Chiến cũng không được, trốn cũng không xong, vậy chỉ có thể đàm phán.
Hắn ổn định tâm tình, cố nén lửa giận trong lòng. Hắn hít sâu mấy hơi, đứng giữa không trung nói:
- Lục Tứ, chúng ta có thể đàm phán không?
Lục Ly đứng trước Mạnh Li mấy trăm dặm, hắn cười nhạt nói:
- Đàm phán? Ngươi muốn đàm phán cái gì?
Mạnh Li nghĩ nghĩ, nói:
- Ân oán của chúng ta lúc trước đều bỏ qua, chờ ta trở về, ta nghĩ biện pháp mang ngươi rời khỏi U Hồn Cốc, cho ngươi vị trí tốt nhất, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
Ha hả!
Lục Ly cười đùa cợt, Mạnh Li ra giá một chút cũng không hấp dẫn, nếu đã ra giá rồi, sao không ra giá cao một chút?
Hắn lắc đầu nói:
- Nếu chỉ như vậy, Mạnh công tử, ngươi không cần nói tiếp nữa, ngươi cũng đừng nghĩ kéo dài thời gian, ám vệ của ngươi không trở về nhanh như vậy. Tốc độ của U Linh Vương ngươi cũng biết, cho dù hắn có thể thoát một mạng, muốn trở về cũng không nhanh như vậy.
Con ngươi Mạnh Li lóe sáng, nghĩ nghĩ nói:
- Ta có một trản đèn, đây là một kiện dị bảo, nếu ta có thể ra ngoài, dị bảo này đưa cho ngươi. Còn có phi kiếm kia, uy lực đó ngươi cũng thấy rồi, sau này ta phái người tìm tặng cho ngươi.
- Phi kiếm?
Lục Ly ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, nhẫn trong tay sáng ngời, xuất hiện một thanh tiểu kiếm xanh biếc, hắn giơ lên hỏi:
- Ngươi nói là chuôi kiếm này sao?
- Cái này…
Đôi mắt Mạnh Li chợt trợn to, cảm giác như gặp quỷ, phi kiếm này không có mệnh lệnh của hắn vẫn sẽ tấn công U Linh Vương, trừ phi năng lượng trong phi kiếm cạn kiệt.
Kiếm này sao lại xuất hiện trong tay Lục Ly?
- Không đúng!
Mạnh Li nhìn chằm chằm tiểu kiếm, phát hiện phía trên có sương mù đen vờn quanh, hắn muốn thử khống chế thanh phi kiếm, lại cảm giác không còn liên hệ tinh thần với phi kiếm này.
- U Linh Vương!
Hắn rất nhanh nghĩ thông suốt, hẳn là do U Linh Vương. U Linh Vương vận dụng lực U Linh khiến thanh kiếm xảy ra vấn đề. Lực U Linh có thể ăn mòn ấn ký tinh thần của hắn, ảnh hưởng thần văn bên trong, lúc này mới biến thanh kiếm này thành phế phẩm, không thể khống chế, tự nhiên không thể tiếp tục công kích U Linh Vương.
Tình huống quả thật như thế, thanh kiếm này công kích một lát, tự mình rơi xuống. Phùng Bưu bởi vì bị U Linh Vương đuổi giết, cho nên căn bản không có cơ hội thu hồi thanh kiếm này, nhờ vậy Lục Ly chiếm được tiện nghi.
Lục Ly thưởng thức tiểu kiếm trong tay, cười nhạt nói:
- Thanh kiếm này bị ta nhặt được, hiện tại là của ta, ngươi lấy đồ vật của ta giao dịch với ta, có phải không biết xấu hổ hay không?
- Ngươi…
Mạnh Li tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Lục Ly mới thật sự không biết xấu hổ, mắt hắn sáng lên hồng quang, hỏi:
- Này cũng không được, kia cũng không được, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
- Rất đơn giản, tự ngươi phế bỏ Thần Đan!
Lục Ly nói ra mục đích cuối cùng của mình, hắn lạnh lùng nói:
- Ta sẽ không giết ngươi, hộ tống ta rời khỏi Địa Ngục Phủ, ta sẽ thả ngươi rời đi!
Thần đan bị phế bỏ đối với Mạnh Li không phải chuyện lớn, Địa Ngục Phủ có rất nhiều linh dược đỉnh cấp, chỉ cần không bị phế bỏ, Địa Ngục Phủ có thể giúp Mạnh Li khôi phục, lại không ảnh hưởng tu luyện về sau.
Phế bỏ thần đan là chuyện nhỏ, để Lục Ly rời khỏi Địa Ngục Đảo không phải chuyện lớn, mấu chốt là hộ tống!
Nếu là hộ tống bình thường sẽ không thành vấn đề, nhưng Lục Ly rõ ràng muốn bắt hắn làm con tin, sau khi thoát khỏi Địa Ngục Phủ, sẽ trở thành hậu quả gì?
Thanh danh của hắn sẽ trở thành rác rưởi, không chỉ mình hắn, còn có Mạnh gia bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Quan trọng nhất là hình tượng tốt đẹp của hắn trong lòng Tô Nguyệt Cầm sẽ bị đạp đổ, về sau sẽ không còn cơ hội chiếm lấy tâm nàng.
Đây đối với hắn còn khó chịu hơn chết!
Thái gia gia hắn là một trong những người mạnh nhất Địa Ngục Phủ, Mạnh gia bọn họ xem như đại gia tộc, đệ tử danh môn tự nhiên có kiêu ngạo và tôn nghiêm của đệ tử danh môn. Trưởng bối nhà bọn họ nói cho hắn, thà chết cũng không thể chịu khuất nhục.
Cho nên Mạnh Li không hề do dự, hắn trầm giọng mở miệng, nói:
- Lục Tứ, ngươi muốn an toàn rời đi, việc này ta có thể cam đoan giúp ngươi. Nhưng ngươi muốn bắt ta làm con tin, đây là trăm triệu không thể nào, ta tình nguyện chết cũng sẽ không để ngươi bắt ta.
Ha ha ha!
Lục Ly cười ha hả, lạnh giọng nói:
- Đây không phải do ngươi, nếu ngươi muốn chết, hiện tại ngươi có thể tự sát, đừng cứ lề mề như đàn bà.
Vù!
Lục Ly không nhiều lời với hắn, thân mình bay cuồng, hào quang trong quỷ châu lóng lánh, quỷ ảnh gào thét phóng ra. Hắn biết bên trong linh hồn Mạnh Li khẳng định có yêu hồn hộ thể, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem quỷ ảnh có phá được yêu hồn của Mạnh Li hay không.
Xẹt xẹt!
Cùng lúc đó, Lục Ly phóng ra Sát Đế Quỷ Trảm, Hư Không Trùng trong cơ thể bay múa ra, chiến lực Mạnh Li không tồi, cộng thêm vài món bảo vật của hắn, Lục Ly không thể không cẩn thận. Sư tử vồ thỏ cần dùng toàn lực, càng đừng nói Mạnh Li cũng không phải một con thỏ nhỏ.
- Tiến lên!
Chiến đao trong tay Mạnh Li đột nhiên bổ ra một đao, ánh đao kia như thủy văn, nổi lên sóng gió, hơn nữa thủy văn cuốn động từng tầng không gian, uy thế càng lúc càng lớn, thoạt nhìn giống như trời long đất lở.