Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 303 - Chương 303: Súc Cốt Thuật

Bất Diệt Long Đế Chương 303: Súc Cốt Thuật

- Cảm ơn chủ nhân.

Ấn ký trong ngọc phù bị luyện hóa, hồn trùng trong đầu Thiên Đà Tử sẽ chết đi, hắn cũng được tự do. Thiên Đà Tử yên tâm không ít, như vậy tỷ lệ hắn sống sót sẽ cao hơn hẳn.

Huyết Sát Đảo nằm ở mặt tây bắc Thiên Đảo Hồ, ngồi chiến thuyền đi ra bên ngoài hồ cần hai ngày. Tốc độ chiến thuyền cũng không nhanh, Mệnh Luân lại bay nhanh gấp mười mấy lần chiến thuyền. Bởi thế chỉ mất vẻn vẹn hơn một canh giờ, Lục Ly và Thiên Đà Tử đã lên bờ.

Tạch tạch tạch!

Vừa lên bờ thăm dò một phen, xác định phụ cận không người. Xương cốt trên thân Thiên Đà Tử vang lên từng tiếng lách cách, lưng hắn bất ngờ chậm rãi biến thẳng, hơn nữa thân cao cũng dài thêm một chút, xương mặt gồ lên, thoáng chốc đã biến thành người khác.

- Súc cốt thuật? Thật thần kỳ! Ta có thể học được không?

Lục Ly được một phen đại khai nhãn giới, ánh mắt nóng rực nhìn Thiên Đà Tử. Nếu có thể học được loại huyền kỹ này, hai người dù có nghênh ngang bay vào Vũ Lăng Thành cũng sẽ không việc gì.

- Có thể học được, nhưng cần thời gian!

Thiên Đà Tử cười khổ một tiếng nói:

- Đây là bí thuật thượng cổ lão Đà Tử ta lấy được bên trong một di tích. Ta cảm ngộ suốt ba năm liền mới học xong, chủ nhân thiên tư thông minh, nhưng ít nhất cũng phải mất một hai năm.

- Được rồi.

Lục Ly thất vọng khoát tay, sau đó nghĩ nghĩ lại lấy ra một thân đồ đen trong Không Gian Giới Chỉ, trực tiếp đổi lấy. Lại cầm mảnh vải đen bịt kín mặt và đầu, chỉ còn chừa lại mỗi đôi mắt, hắn hỏi:

- Tiếp theo chúng ta đi thế nào? Tiếp tục cưỡi Mệnh Luân?

- ...

Thiên Đà Tử trầm ngâm sờ lên cánh mũi nói:

- Như thế quá gióng trống khua chiêng, chúng ta vừa đi nửa ngày liền sẽ bị hiện. Chỉ có thể đi dã ngoại hoang vu, không thể tới gần thành trì, ta mang ngươi đi.

- Được

Thiên Đà Tử đã là Mệnh Luân Cảnh, linh hồn cường đại rất nhiều, cảm giác lực cũng rất mạnh. Thám báo cấp thấp bình thường hắn có thể nhẹ nhàng phát hiện ra được, để hắn mang đi tốc độ vừa nhanh, lại vừa an toàn rất nhiều.

Thiên Đà Tử bắt lấy Lục Ly, hóa thành một đạo tàn ảnh phóng thẳng về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong dãy núi mênh mông.

Sau khi hai người Lục Ly rời đi chừng nửa canh giờ, cách nơi hai người vừa lên bờ trăm dặm về hướng đông, một chiếc chiến xa màu đỏ tía gào thét mà tới.

Trên chiến xa đứng ba vị thiếu nữ, nữ tử tuyệt mỹ đứng hàng đầu nhìn thấy lục địa, lập tức kêu to nói:

- Tỷ, chúng ta lập tức sắp ra khỏi Thiên Đảo Hồ.

Bạch Thu Tuyết khẽ cười không lên tiếng, chị em từ nhỏ đã trưởng thành trong Thiên Đảo Hồ, chưa từng đi ra bên ngoài. Bạch Hạ Sương trời sinh hiếu động, lần này còn là len lén chạy đi ra, tự nhiên cảm thấy kích thích và hớn hở.

Trên đường đi, các nàng gặp được ba tên thám báo Bạch gia, chẳng qua hai tên đầu tiên vừa mới phát hiện các nàng thì chiến xa đỏ tía đã bay mất. Tên cuối cùng ngược lại thông minh, lớn tiếng gầm rú, chuyển lời của Yên phu nhân cho các nàng.

Bạch Thu Tuyết lại làm như không nghe thấy, Lục Ly cảm thấy có một số chuyện nhất định phải làm, nàng bậc cân quắc không thua đấng mày râu, cảm thấy có ân tình nhất định phải trả. Lục Ly gặp nạn mà nàng không ra tay tương trợ, như vậy nàng đã không phải là Bạch Thu Tuyết.

Nàng biết chuyến này có nguy hiểm, vạn nhất Vũ gia chó cùng rứt giậu hậu quả sẽ khó mà lường được. Chẳng qua so với Lục Ly, mức độ an toàn của các nàng sẽ cao hơn nhiều, bởi vì đứng sau lưng hai người là Thiên Ngục lão nhân. Vũ gia giết các nàng, Vũ gia liền phải gánh lấy nguy hiểm bị diệt tộc.

- Tỷ, cần mở ra cấm chế ẩn thân không?

Lời Bạch Hạ Sương kéo tâm tư Bạch Thu Tuyết về lại hiện tại, sắp đi vào Thiên Vũ Quốc, Bạch Hạ Sương tự nhiên muốn đê điều một phút.

Nếu không cứ gióng trống khua chiêng bay qua thế này, lập tức sẽ bị bại lộ hành tung, lén la lén lút mới càng vui.

- Không...

Bạch Thu Tuyết lắc đầu nói:

- Cứ bay thế này, hơn nữa còn phải nghênh ngang vượt qua thành trì, chúng ta cứ quang minh chính đại mà đi.

- Hả?

Bạch Hạ Sương và Liễu Di đều cảm thấy bất ngờ, rêu rao như vậy rất dễ dàng bị Vũ gia bố cục lừa giết. Hơn nữa các nàng quang minh chính đại phi hành kiểu đó, hành tung cũng bị Vũ gia nắm hết trong tay, còn giúp Lục Ly thế nào được nữa?

- Nghe ta, không sai đâu.

Bạch Thu Tuyết khẽ cười nói, thấy hai người một mực nhìn chăm chăm mình, nàng giải thích thêm:

- Lần này chúng ta tới đây làm gì? Giúp Lục Ly. Lục Ly lại đi làm cái gì? Chẳng qua là muốn báo thù và thu hồi di cốt ông ngoại hắn.

- Bởi thế chúng ta phải giúp hắn hấp dẫn chú ý từ người Vũ gia, như vậy hắn mới có thể càng thêm an toàn. Hơn nữa chúng ta gióng trống khua chiêng bay đi thế này, người Thiên Vũ Quốc biết được, rất nhanh sẽ truyền khắp Bắc Mạc. Đến lúc đó Vũ gia tự nhiên không dám đụng đến bọn ta, trừ phi muốn bị diệt tộc, hiểu chưa?

- À..., tỷ, ngươi thật thông minh, hay đấy hay đấy.

Bạch Hạ Sương thoáng chốc liền tỉnh ngộ, nàng cũng không phải đứa ngốc, bằng không đã không tu luyện đến Hồn Đàm Cảnh trung kỳ nhanh đến thế, cảnh giới không kém gì Bạch Thu Tuyết. Nàng chỉ là suy nghĩ đơn thuần, bình thường không thích suy nghĩ thôi.

Liễu Di cũng không ngốc, nàng thoáng nhìn Bạch Thu Tuyết một cái, trong lòng âm thầm bội phục và hâm mộ. Có được dung mạo và cảnh giới tuyệt đỉnh, lại xuất thân gia tộc siêu cấp, còn có được trí tuệ cao như vậy, trời cao đúng là quá sủng ái nàng.

Bạch Hạ Sương là loại người chỉ sợ thiên hạ không loạn, nàng lập tức điều khiển chiến xa bay thấp xuống, hơn nữa còn phát động cấm chế tán phát ra tử quang nhàn nhạt, như vậy dù có ở khoảng cách rất xa đều có thể nhìn thấy được.

Mới chỉ bay một lát về phía tây bắc, bên trái trước mặt đã hiện ra một tòa thành nhỏ, Bạch Hạ Sương cố ý điều khiển chiến xa bay tới thành nhỏ.

Đến thành nhỏ nàng liền khống chế tốc độ chiến xa chậm chút, ấn ký Tử Nguyệt trên cổ sáng lên, tựa hồ sợ hấp dẫn không được người khác chú ý.

Hưu hưu hưu!

Phía dưới là một quận thành, rất nhiều võ giả bị kinh động, dồn dập lao ra ngoài nhìn.

Bình Luận (0)
Comment