Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người còn lại của Mạnh gia luống cuống, Hoắc lão và Vân lão cũng lập tức rút lui, trên người hai người đều đầy vết thương, rất nhiều người còn lại đều bị thương, có năm người bị đánh chết trong nháy mắt, còn có ba người tốc độ không đủ nhanh, bị ép buộc ở lại.
Rầm rầm rầm!
Trốn không thoát kết cục chỉ có thể là chết. Ba người biến thành ba thi thể rơi xuống đất. Ngay lập tức, Địa Ngục Phủ bị giết tám người, mọi người còn lại đều bị thương bỏ chạy.
- Đáng tiếc thật…
Một người ngưng hiện giữa không trung, là trưởng lão Hồ Bất Quy của La Sát Cung, thần tình hắn cảm khái nói:
- Mạnh lão Tam quả nhiên mạnh, ba người chúng ta đánh lén, liên thủ lại vẫn không giữ được hắn, bỏ qua cơ hội tốt.
- Hắc hắc, để lại Mạnh lão Thất và Mạnh lão Cửu, xem như không tồi!
Mục Vạn Bình cũng hiện ra thân ảnh, cười tủm tỉm nhìn Hồ Bất Quy nói:
- Hồ Bất Quy, hai nhà chúng ta giúp La Sát Cung các ngươi trút giận, bảo vật này thuộc về chúng ta thì sao?
Mạnh Tam gia đã đoán đúng, bốn đại thế lực đối địch lẫn nhau, nếu có cơ hội, khẳng định sẽ nghĩ đủ biện pháp đánh chết cường giả của nhau. Dù sao, thù hận không thể hóa giải, theo lời Mạnh Tam gia nói “không đội trời chung” thì thế nào? Bốn đại thế lực không phải vẫn luôn không đội trời chung sao, muốn tiêu diệt đối phương thì sao?
Thế lực không có dã tâm là không thể tồn tại, ai cũng muốn thống nhất La Sát Hải, ai cũng muốn trở thành vua của một vùng hải vực. Bốn đại thế lực tồn tại nhiều năm như vậy, không lúc nào không muốn tiêu diệt ba nhà khác, thống nhất La Sát Hải.
Lục Ly là một cơ hội phi thường tốt!
Một cơ hội để ba đại thế lực tạm thời liên thủ, bởi vì Địa Ngục Phủ đến nhiều người hơn, nếu bốn nhà đánh nhau đơn lẻ thì ba nhà còn lại khẳng định không chiếm được gì.
Bảo vật không nhiều lắm, trân quý nhất là Thần Hành Thuyền, nếu Lục Ly hủy diệt, bọn họ đến đây còn có ý nghĩa gì? Nếu bốn nhà hỗn chiến tranh đoạt, có lẽ đều sẽ chết nhiều người, vậy được Thần Hành Thuyền thì cũng thua thiệt lớn.
Cho nên đề nghị của Lục Ly, nháy mắt làm ba nhà tâm động. Hồ Bất Quy truyền âm cho Mục Vạn Bình và Thôi Vô Song, hai người dường như không chú do dự, lập tức đồng ý. Cho dù không chiếm được Thần Hành Thuyền, nếu có thể đánh chết Mạnh lão Tam, vậy cũng là chuyện tốt đối với ba đại thế lực.
Đều là cáo gì, phản ứng quá nhanh, ba người còn diễn một vở kịch, Hồ Bất Quý để Lục Ly phối hợp diễn trò.
Kết cục cuối cùng thật hoàn mỹ, ba đại cường giả đánh lén Mạnh Tam gia, thiếu chút nữa đánh ngã Mạnh Tam gia.
Tuy cuối cùng Mạnh Tam gia chỉ bị trọng thương đào tẩu, nhưng thương thế phi thường nặng, còn tổn thương đến căn nguyên sinh mệnh, có lẽ không đến mười năm không thể khôi phục lại chiến lực đỉnh phong. Có lẽ còn ảnh hưởng tu luyện về sau của hắn. Địa Ngục Phủ còn bị giữ lại tám trưởng lão. Trận chiến này, ba nhà thật vừa lòng.
Nói thì chậm, làm thì nhanh!
Khi Lục Ly kêu gọi đầu hàng, đến lúc đám người Mạnh tam gia đào tẩu, kỳ thật cũng chỉ trôi qua mấy hơi thở. Thế cục biến hóa nhanh như vậy, khiến vô số võ giả bao vây gần đó chưa kịp phản ứng.
Ưm ưm!
Nhìn thấy thi thể trôi nổi trên mặt biển, rất nhiều người xem náo nhiệt tự động lui về sau một khoảng cách. Những lão gia của ba đại thế lực này quá độc ác, lỡ như liên thủ giải quyết bọn họ thì sao?
- Tiểu tử này là một nhân vật!
Có người nghiêng đầu nhìn Lục Ly. Tuy hắn chỉ là một mồi lửa, nhưng bất luận thế nào, sự việc cũng đã hoàn thành như hắn muốn. Mượn đao giết người, dễ dàng xử lý mấy trưởng lão Địa Ngục Phủ, đám người Mạnh Tam gia bị thương nặng, chạy trốn. Đổi lại là những người khác, nào có can đảm và quyết đoán như vậy, cũng không có phần cơ trí này.
- Hắc vẫn phải chết…
Một lão quái cười lạnh, chiến đấu đã xong, đến lúc chia của rồi. Phải chia khẳng định phải lấy toàn bộ bảo vật của Lục Ly, đương nhiên không thể buông tha cho tính mạng của hắn, dù sao mấy thế lực lớn muốn đoạt bảo vật của Lục Ly, phải giết người diệt khẩu, cắt đứt hậu hoạn.
- Mục Vạn Bình!
Thôi Vô Song mở miệng, hắn cười tủm tỉm nói:
- Mục gia các ngươi không phải am hiểu tốc độ và độc cổ sao? Vậy còn cần Thần Hành Thuyền này làm gì? Con U Linh Vương kia giao cho các ngươi, Thần Hành Thuyền thuộc về chúng ta, các chủ chúng ta thật cần vật này.
Thôi Vô Song và Mục Vạn Bình trực tiếp bỏ qua La Sát Cung. Bởi vì người La Sát Cung đến đây hơi ít, nếu hai đại thế lực liên thủ, La Sát Cung đừng mong trốn thoát.
Hơn nữa…
Thời gian trước, La Sát Cung mới đại chiến với Địa Ngục Phủ. Thù của thần tử còn chưa báo, lần này Mục gia và Thiên Đường Các giống như giúp La Sát Cung trút giận.
Quan trọng nhất là, cung chủ La Sát Cung có Thần Hành Thuyền, nếu đã có rồi, thêm một con thuyền thì có ý nghĩa gì? Cho nên, hai đại thế lực tự nhiên sẽ không nhường nhịn.
Hắc hắc!
Hồ Bất Quy đột nhiên nở nụ cười, tươi cười có hơi đáng khinh, hắc lắc đầu nói:
- Thật có lỗi với hai vị, cung chủ của chúng ta nói, mấy thứ này các ngươi không thể lấy. La Sát Cung chúng ta muốn có, sau này sẽ bồi thường cho các ngươi.
- Vô nghĩa…
Ánh mắt Mục Vạn Bình lập tức lạnh lẽo, cười đùa cợt nói:
- Cung chủ các ngươi nói muốn thì đồ vật này sẽ thuộc về các ngươi sao? Tộc trưởng chúng ta cũng nói, phải lấy được Thần Hành Thuyền này.
- Hồ Bất Quy!
Sắc mặt Thôi Vô Song cũng hơi bối rối, còn liếc nhìn Hồ Bất Quy một cái, giống như lặng lẽ nói với hắn, cảm thấy hắn dường như không biết tự lượng sức mình, hắn lạnh giọng nói:
- Đừng càn quấy nữa, các ngươi đi đi, đừng tổn thương hòa khí.
- Thật không thể đi!
Hồ Bất Quy cười khổ, khom người về phía đông, nói:
- Cung nghênh cung chủ!
- Cung nghênh cung chủ!
Các trưởng lão của La Sát Cung đều khom người hành lễ, vô số người nhìn sang, phía đông vang lên tiếng phá không, sau đó một luồng bạch quang rất nhanh bay tới, nháy mắt phá tan vòng vây gần đó, đến hiện trường.
- Thần Hành Thuyền!
Lục Ly nhìn lướt qua, hơi kinh ngạc, con con thuyền đi tới, giống như đúc với Thần Hành Thuyền trong tay mình.