Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309: Không Ở Di Hình Mà Ở Hoán Ảnh

Bất Diệt Long Đế Chương 309: Không ở di hình mà ở hoán ảnh

Thiên Đà Tử không dám đi Vũ Lăng thành, bởi thế không biết bên trong thành rốt cục có ẩn núp võ giả Bất Diệt Cảnh hay không. Nhưng bốn phía ngoài thành lại thấy có ẩn núp ít nhất hơn trăm tên thám báo, thấp nhất đều là Thần Hải Cảnh đỉnh phong, võ giả Hồn Đàm Cảnh cũng không ít. Phái ra được nhiều thám báo như vậy, chỉ có thể là Vũ gia.

Tình hình bên phía bộ lạc Địch Long cũng tương tự, Thiên Đà Tử không dám tới gần, chỉ từ xa xa dò xét một phen, phát hiện ra trên trăm thám báo, còn cảm ứng được một tên võ giả Mệnh Luân Cảnh ẩn núp bên trong.

Vũ Lăng Thành và bộ lạc Địch Long chính là hố bẫy, được đào sẵn chờ Lục Ly chui đầu vào. Không nói võ giả Bất Diệt Cảnh, lúc này chỉ bằng Mệnh Luân Cảnh, với tình trạng của hắn và Thiên Đà Tử thì đều không ứng phó được.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lục Ly ngồi trong sơn động, thần tình có chút mê mang, tình huống này đừng nói hắn, dù là Lục Linh có ở đây cũng bó tay hết cách.

- Thực lực, thực lực của ta vẫn còn quá thấp!

Lục Ly có chút đành chịu, đối chiến Hồn Đàm Cảnh hắn còn có chút nắm chắc, nhưng đối chiến Mệnh Luân Cảnh? Sợ rằng sẽ bị miểu sát trong nháy mắt mất.

- Chờ đợi...

Lục Ly càng nghĩ càng cảm thấy chỉ còn cách chờ đợi, chờ võ giả Bạch gia chạy tới. Nếu tên võ giả Bạch gia thần bí kia đã một đường giúp hắn, vậy chắc sẽ giúp đến cùng chứ?

- Đi, chúng ta tới phụ cận bộ lạc Địch Long ẩn núp, chờ đợi thời cơ, trước tìm cơ hội mang đi di cốt ông ngoại và thi thể Lục thúc công rồi tính.

Lục Ly hạ lệnh, mang lên Tiểu Bạch, hai người cứ thế đi ra hang đá.

Trời sắp hoàng hôn, màn đêm chuẩn bị buông xuống, trong không gian có một tia oi bức, khiến Lục Ly cảm thấy rất mệt mỏi.

Chi chi...

Đi không bao lâu, trong rừng rậm trước mặt chợt truyền ra tiếng quái khiếu, tiếp đó một đám bóng đen nho nhỏ chớp động, hóa thành quỷ ảnh đầy trời đánh tới bên này.

- Cút....

Thiên Đà Tử gầm thét một tiếng, trên thân tán phát khí tức, những cái quỷ ảnh kia lập tức hoảng sợ thối lui ra xa.

Lục Ly rất là kinh ngạc hỏi:

- Đây là Huyền thú gì? Sao ta lại không thấy rõ bản thể của chúng.

- Đó là Quỷ Ảnh Bức, Huyền thú nhị phẩm.

Thiên Đà Tử tùy ý giải thích một câu, mang theo Lục Ly chuẩn bị tiếp tục đi đường.

- Chờ đã!

Đúng lúc này Lục Ly lại đột nhiên quát khẽ một tiếng, hắn sửng sốt đứng ngây ra đó một lát, tiếp sau mới mở miệng nói:

- Đi trong rừng rậm, ta phải xem xem đám Quỷ Ảnh Bức kia.

- Chúng thì có gì đáng xem?

Thiên Đà Tử thầm thì một tiếng, lại không dám kháng lệnh, mang theo Lục Ly xông vào rừng rậm. Vô số quỷ ảnh lập tức từ trong cây cối đâm xuyên mà ra, hóa thành từng đạo tàn ảnh trôi nổi chớp động quanh bốn phía, giữa bóng đêm mờ tối nhìn qua rất là dọa người.

Có Thiên Đà Tử ở đây, Quỷ Ảnh Bức không dám tới gần, Huyền lực tùy tiện phóng ra liền có thể chém giết một mảnh. Lục Ly một mực trầm mặc đứng đó không thấy có động tác gì, hắn nhìn chằm chằm đám Quỷ Ảnh Bức kia, lông mày nhíu chặt, quang mang trong mắt chợt sáng chợt tối, không biết đang suy nghĩ điều gì.

- Ta hiểu rồi.

Nhìn một lát, khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười cuồng hỉ, hưng phấn nói:

- Di hình huyễn ảnh, trọng điểm không ở di hình, mà là ở huyễn ảnh. Ha ha ha, rốt cục ta cũng cảm ngộ được điểm then chốt của huyền kỹ Thiên giai này. Thiên Đà Tử, ngươi chờ ta một lát, rất nhanh ta liền có thể tu luyện nhập môn huyền kỹ kia!

- Hả?

Thấy Lục Ly cứ thế khoanh chân ngồi xuống, Thiên Đà Tử không khỏi kinh ngạc, nhìn một đám Quỷ Ảnh Bức liền có thể cảm ngộ huyền kỹ Thiên giai? Lục Ly lĩnh hội huyền kỹ Thiên giai kia mới chưa đến hai tháng, ngộ tính thế này thì biến thái quá...

Nửa canh giờ sau!

Lục Ly mở mắt, Huyền lực trong thân thể lóng lánh, cả người đột nhiên phóng thẳng về phía trước, điểm thần kỳ là thân thể hắn không ngừng biến nhiều, một người biến thành hai người, ba người, bốn người, cuối cùng một lúc xuất hiện tận mười chiếc bóng giống hệt như đúc, vô cùng chân thực.

Tựa hồ giờ khắc này, Lục Ly đã học được phân thân thuật, một hơi biến thành mười một Lục Ly khác nhau.

Chẳng qua những chiếc bóng này rất kỳ quái, tùy theo Lục Ly tiến tới, từng chiếc bóng phía sau dần biến mất, phía trước lại không ngừng xuất hiện chiếc bóng mới, bóng người này quá chân thực, ngay cả Thiên Đà Tử đều phân biệt không ra đâu là thực đâu là giả.

- Huyền kỹ này thật biến thái.

Thiên Đà Tử tự nhiên biết đây là chiếc bóng, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái về sự biến thái của di hình huyễn ảnh.

Hưu!

Lộ tuyến Lục Ly tiến tới đột nhiên thay đổi, quay ngược trở về, bước quanh bên người Thiên Đà Tử, lần này Thiên Đà Tử triệt để không phân biệt ra đâu là thật giả, bởi vì hắn không dùng thần niệm, chỉ thấy khắp nơi toàn là Lục Ly, nhìn đến hoa cả mắt.

Một tên võ giả khi tốc độ đạt tới mức độ nhất định, có thể huyễn hóa ra từng đạo tàn ảnh, nhưng đó là tàn ảnh, không phải chân thực.

Trong khi ảo ảnh này của Lục Ly lại có thể lấy giả loạn thật, trong chiến đấu từ cấp độ Mệnh Luân Cảnh trở xuống sẽ chiếm ưu thế rất lớn. Căn bản không cách nào khóa chặt chân thân, làm sao có thể đánh trúng hắn cho được?

Cuối cùng Lục Ly dừng lại đứng trước mặt Thiên Đà Tử, từng chiếc bóng sau lưng mới từ từ biến mất. Hắn hưng phấn nói:

- Huyền kỹ này thật lợi hại, hắc hắc, giờ ta chỉ mới tính là nhập môn, nếu đại thành phỏng chừng có thể huyễn hóa ra hơn một trăm chiếc bóng!

- ...

Thiên Đà Tử trợn tròn mắt, nếu thật có thể huyễn hóa ra hơn một trăm chiếc bóng, sợ là khắp xung quanh đều là ảo ảnh của Lục Ly. Lại nghĩ đến Lục Ly tựa hồ còn có một loại tuyệt kỹ có thể hô lên chấn trụ Hồn Đàm Cảnh, sau đó nhẹ nhàng chém giết, Thiên Đà Tử càng thêm nghẹn lời, tên chủ nhân này của hắn quá biến thái.

- Đáng tiếc ta không thể học được, bằng không hẳn là ta cũng có thể đối chiến Mệnh Luân Cảnh trung kỳ!

Thiên Đà Tử lần nữa thở dài, Lục Ly nhìn sắc trời một cái, không tiếp tục tán gẫu với hắn nữa mà vung tay lên nói:

- Đi, đi Bạch Nha Sơn cạnh bộ lạc Địch Long.

Bình Luận (0)
Comment