Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nếu Lục Ly hết sức quan trọng đối với La Sát Cung, như vậy tam đại gia tộc sẽ không dám làm xằng làm bậy. Trong cơ thể Lục Ly có Huyền Thiên Phù, đại trưởng lão không lo lắng nuôi hổ thành hoạ, đối với La Sát Cung mà nói chiến lực Lục Ly tăng lên là chuyện tốt.
Thường trưởng lão là đại tướng thứ nhất dưới trướng đại trưởng lão, tự nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của đại trưởng lão, hiện tại Lục Ly thu phục được một con Phong Ma Thú, hắn rất vui mừng, lập tức để Lục Ly động thủ thu phục hai đầu Phong Ma Thú này.
Chỉ nửa canh giờ sau, Lục Ly đã thu phục hai con Phong Ma Thú. Có con Phong Ma Thú thứ nhất thần phục, thần phục những con Phong Ma Thú còn lại sẽ càng thêm đơn giản. Linh trí Phong Ma Thú khá cao, nhưng so sánh với nhân loại vẫn kém xa, nhìn thấy đồng bạn của mình thần phục, chúng nó chỉ biết nghe lời làm theo…
Đám người Liễu Thiên Thiên vô cùng hâm mộ, rất muốn dò hỏi Lục Ly, lại ngại đám trưởng lão ở đây nên không dám hỏi nhiều. Thường trưởng lão lấy ra một ít thần dược cho Lục Ly, để Lục Ly trị liệu cho Phong Ma Thú.
Tiếp theo Thường trưởng lão mang theo mọi người nhanh chóng đi về phía trước, tìm kiếm Phong Ma Thú. Bởi vì tốc độ đi về phía trước nhanh hơn, nên rất nhanh đã gặp được Phong Ma Thú, Thường trưởng lão động thủ trước, đánh cho Phong Ma Thú bị thương nặng, tiếp theo Lục Ly sẽ bắt Phong Ma Thú vào Thiên Tà Châu thuần hóa.
Mười ngày, chỉ tốn mười ngày thời gian, số lượng Phong Ma Thú trong Thiên Tà Châu của Lục Ly đa đạt tới mười tám con. Về sau Phong Ma Thú bị thuần phục không bị chặt đứt độc giác, chỉ bị thương nặng mà thôi, chữa thương một phen rất nhanh đã có thể khôi phục. Độc giác trên đầu ba con Phong Ma Thú lúc trước cũng bắt đầu chậm rãi mọc ra.
Liên tục hành quân mười ngày, mọi người có chút mỏi mệt, Thường trưởng lão để mọi người hạ trại nghỉ ngơi một ngày ở trong một tòa tiểu sơn, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Năm trăm quân sĩ tản ra, làm thành một vòng tròn, đám người Lục Ly và các trưởng lão ngồi xếp bằng ở đỉnh núi. Lục Ly tiến vào Thiên Tà Châu quan sát Phong Ma Thú một lát, sau đó tắm gội thay quần áo, rồi ngủ ở trong Thiên Tà Châu nửa ngày.
Nửa ngày sau hắn đi ra ngoài, lại nhận được một lời truyền âm:
- Thần Tử, có thời gian không? Ta muốn mời ngươi uống một chén.
Lục Ly nhìn lướt qua, phát hiện nơi xa xuất hiện một tòa bảo tháp, thanh âm đến từ trong bảo tháp, là giọng nói của Liễu Thiên Thiên, bảo tháp này hẳn là không gian Thần Khí của Liễu Thiên Thiên.
Lục Ly suy nghĩ một chút liền đi đến chỗ bảo tháp, sau khi đến gần một đạo hấp lực truyền ra, Lục Ly tiến vào trong một cái đại điện. Ban đầu hắn cho rằng bên trong sẽ có mấy người, lại không nghĩ rằng chỉ có một mình Liễu Thiên Thiên.
Liễu Thiên Thiên vẫn mặc váy đỏ như cũ, thế nhưng lần này tương đối ngắn, lộ ra một mảng lớn đùi non trắng noãn, cổ áo cũng tương đối thấp, có thể nhìn thấy một mảnh trắng tinh. Nàng ngồi ở trên một cái bàn vuông, cầm ly rót rượu, nhìn Lục Ly cười ngọt ngào, nói:
- Thần Tử, mời ngồi.
Lục Ly nhíu mày, bữa tiệc này có chút giống Hồng Môn Yến, mỹ nhân như ngọc, trai đơn gái chiếc, nhưng hắn không muốn gây ra chuyện gì. Hắn đã đắc tội hai vị thái thượng trưởng lão và một trưởng lão Chiến Đường, hắn không muốn đắc tội đại trưởng lão.
Trong La Sát Cung, chiến lực đại trưởng lão không tính là tuyệt đỉnh, nhưng khẳng định quyền thế là người lớn nhất dưới La Phi Yên, hắn đắc tội đại trưởng lão không chết cũng mất một lớp da.
Cho nên hắn mở miệng nói:
- Thiên Thiên tiểu thư, hay là gọi mấy người Linh Vận tiểu thư đến đi?
Ý tứ Lục Ly rất rõ ràng, hắn không muốn ở một mình với Liễu Thiên Thiên, không muốn gây ra tai tiếng linh tinh, gọi Viên Linh Vận vào sẽ có thể tránh khỏi hiềm nghi.
- Hì hì!
Hai mắt Liễu Thiên Thiên cong thành hình trăng non, ngẩng đầu nhìn Lục Ly nói:
- Sao vậy? Ngươi sợ ta có mưu đồ gì với ngươi ư? Ta cũng đánh không lại ngươi, Thần Tử, một nữ tử yếu nhược như ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?
Liễu Thiên Thiên dùng phép khích tướng, rất thấp nhưng lại rất hữu dụng. Lục Ly bĩu môi ngồi xuống, ngồi đối diện với Liễu Thiên Thiên. Dáng người hắn vốn tương đối cao, Liễu Thiên Thiên lại cúi đầu rót rượu, từ góc độ này nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một mảnh trắng ngần trên ngực Liễu Thiên Thiên, còn có khe rãnh thật sâu...
- Rất có cảm xúc…
Lục Ly không nhịn được thầm khen, tuy dung mạo Liễu Thiên Thiên kém hơn Viên Linh Vận một chút, nhưng cũng là mỹ nhân tuyệt đỉnh. Nàng là người tâm tư đơn thuần, tính cách nóng bỏng, dáng người càng nóng bỏng, cả người đều tràn ngập khí tức thanh xuân kiện mỹ.
- Mời Thần Tử!
Liễu Thiên Thiên đưa một chén rượu qua, tiếp theo cười giải thích nói:
- Thần Tử yên tâm, trong rượu không có độc, cũng không bỏ dược vật đặc thù, có thể yên tâm uống.
- Dược vật đặc thù?
Lục Ly cười nhạt, nhìn chằm chằm vào Liễu Thiên Thiên nói:
- Nếu bỏ loại dược vật này vào, người có hại không phải là ta, mà là ngươi!
- Phải không?
Liễu Thiên Thiên ưỡn ngực một cái, không yếu thế chút nào nhìn Lục Ly nói:
- Ta dám cho, Thần Tử dám lấy sao?
- Phốc…
Lục Ly vừa mới bưng rượu lên nhấp một ngụm, liền trực tiếp phun ra, Tiểu Lạt Tiêu này cũng quá buông thả đi? Cô gái này thực sự là vân anh chưa gả, mà không phải thục nữ lăn lộn phong trần chứ?
- Hì hì!
Liễu Thiên Thiên cười vô cùng xinh đẹp, đưa một cái khăn gấm qua nói:
- Ta nói đùa với ngươi đấy, Thần Tử đừng nghĩ sai. Bổn tiểu thư cũng không phải là người dễ dãi như vậy. Nếu Thần Tử thật sự muốn, tìm gia gia ta cầu hôn đi, ngày đại hôn sẽ lại cho ngươi.
- Khụ khụ…
Lục Ly liên tục ho khan, hắn xem như phục Tiểu Lạt Tiêu rồi, quả nhiên là rất nóng bỏng, hắn cũng coi như là người phong lưu, vậy mà hiện tại lại bị một hoàng hoa khuê nữ trêu đùa đến mặt già đỏ lên.
Rất nhanh Lục Ly đã ổn định lại tâm thần, sau khi uống một ngụm, liền nói thẳng:
- Thiên Thiên tiểu thư tìm ta có chuyện gì vậy? Có chuyện cứ nói rõ ra.
- Vậy ta không khách khí!