Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3110 - Chương 3097: Tự Rước Lấy Nhục

Bất Diệt Long Đế Chương 3097: Tự rước lấy nhục

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

- Hả?

Lúc Tô Nguyệt Cầm bay qua trang viên bên này, đột nhiên ánh mắt lướt qua vào trong trang viên, xuyên thấu qua đại môn cùng Lục Ly đang ngồi ở vị trí chủ vị, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Trong nháy mắt sát khí trên người Tô Nguyệt Cầm lập tức phóng lên cao, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lùng, như là một con mẫu sư bị chọc giận.

Đám người Mục Doanh Doanh ngừng lại, nàng mang theo một tia khẩn cầu nói:

- Cầm tỷ tỷ, có thể cho Doanh Doanh một chút mặt mũi không?

Có lẽ trước khi Tô Nguyệt Cầm tới đã được dặn dò, nên sát khí trên người lập tức hạ xuống, hừ lạnh một tiếng nói:

- Nếu nơi này không phải Mục Thiên Đảo, ta nhất định phải khiến hắn hối hận khi làm người.

Lời nói Tô Nguyệt Cầm không quá nhỏ, đám người Lục Ly ở bên trong vẫn nghe được rành mạch, các công tử tiểu thư Địa Ngục Phủ đều hung tợn nhìn chằm chằm vào Lục Ly, giống như là nhìn kẻ thù giết cha.

Lần trước Lục Ly đại náo Địa Ngục Phủ, rồi sau đó trở thành Thần Tử La Sát Cung, chuyện này tương đương với hung hăng đánh mặt Địa Ngục Phủ, đám người Địa Ngục Phủ đều hận Lục Ly đến nghiến răng nghiến lợi, thực không được chém hắn vạn cái. Một ngày Lục Ly chưa chết, sỉ nhục của Địa Ngục Phủ cũng một ngày không cách nào quét sạch.

Tô Nguyệt Cầm nói, khiến sắc mặt đám người Viên Linh Vận bên trong âm trầm xuống dưới, ánh mắt đám công tử La Sát Cung lộ ra sát ý nhàn nhạt, tuy lần này thế hệ trẻ tuổi Địa Ngục Phủ có nhiều võ giả Tứ Kiếp hơn, nhưng bọn hắn cũng không sợ hãi.

- Ha ha!

Lục Ly giơ chén rượu lên, từ xa kính một cái, uống một ngụm nhỏ cười nói:

- Đã lâu không gặp Tô Thần Nữ, nếu không chúng ta ra ngoài Mục Thiên Đảo chơi một chút đi? Thật ra ta rất muốn nhìn xem...ngươi khiến ta hối hận khi làm người như thế nào?

Lục Ly biết rất rõ, không thể đánh nhau ở Mục gia được, đại thọ của Mục lão gia tử, tất cả mọi người phải cho mặt mũi, không dám thật sự đánh. Nếu không Mục lão gia tử không vui, Mục gia dám để cho bọn họ không thoải mái.

Mặt mũi là phải cho lẫn nhau, lần này ngươi không cho Mục gia mặt mũi, lần sau Mục gia tuyệt đối không cho ngươi mặt mũi. Hơn nữa trưởng lão hai bên đều ở đây, khẳng định trận chiến này không thể đánh được.

Nếu không đánh được, Lục Ly sợ cái gì? Càng không nói đến năm đó Tô Nguyệt Cầm còn bị hắn bắt cóc, phế bỏ thần đan, người Địa Ngục Phủ ở trước mặt hắn còn phải lùi một bước.

Vốn dĩ hắn muốn ở Địa Ngục Phủ hảo hảo đợi, nhưng tất cả đều bởi vì Tô Nguyệt Cầm mới gây ra nhiều chuyện như vậy, về sau thiếu chút nữa bị người Địa Ngục Phủ giết. Nếu không phải là La Phi Yên, giờ phút này hắn đã sớm biến thành một khối thi thể, cho nên tự nhiên hắn không có hảo cảm với Địa Ngục Phủ.

Đại trưởng lão đã từng nói qua, người khác chỉ vào mũi mắng ngươi, ngươi liền mắng trở về, chỉ cần không chủ động gây chuyện, thì không sao cả. Dù sao Lục Ly cũn là Thần Tử, đại biểu không chỉ là hắn, mà còn là mặt mũi La Sát Cung.

Thật vất vả Tô Nguyệt Cầm mới áp chế được lửa giận xuống một chút lại bị Lục Ly kéo lên, thân thể mềm mại của nàng hơi rung động, tức giận đến mức thiếu chút nữa trực tiếp nổi điên, nàng gần như không có chút do dự, nhìn quét qua đám người La Sát Cung:

- Các ngươi muốn chơi một chút sao? Sợ là chút người này của các ngươi không đủ nhìn, nếu bị chết hoặc bị thương, khẳng định trưởng bối La Sát Cung các ngươi sẽ không chịu được.

- Ha ha!

Đám người Viên Linh Vận nở nụ cười, phép khích này của Tô Nguyệt Cầm cấp thấp. Nàng cho rằng bọn họ nhiều Tứ Kiếp Thiên Thần, là ăn chắc các nàng sao? Nếu thật sự muốn đánh, một mình Lục Ly là có thể diệt toàn bộ các nàng.

Khóe miệng Lục Ly cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn phất phất tay nói:

- Tô Nguyệt Cầm, ngươi không cần lo lắng cho chúng ta, trở về hỏi người nhà ngươi một chút. Nếu bọn họ không có dị nghị, một mình ta chơi với các ngươi. Có thể giết chết ta, chính là bản lĩnh của các ngươi, đương nhiên nếu các ngươi chết, trưởng lão nhà các ngươi cũng không nên tức giận.

Lục Ly đã mở miệng, nếu nhóm trưởng lão Địa Ngục Phủ thật sự mặc kệ mà nói, hắn không ngại diệt mấy người này xả giận một chút. Đương nhiên, trong lòng hắn biết, khẳng định các trưởng lão Địa Ngục Phủ sẽ không đồng ý để bọn họ động thủ.

Không nói cái gì, năm đó một mình hắn diệt La Sát Tam Quái, ba người kia cũng xem như lão quái thành danh. Thế hệ trẻ tuổi Địa Ngục Phủ có sáu vị Tứ Kiếp Thiên Thần thì sao, sáu người này có thể là đối thủ của La Sát Tam Quái sao?

- Một mình?

Hai mắt người Địa Ngục Phủ sáng ngời, một mình Lục Ly độc chiến sáu người bọn họ mà nói, vậy thì có khả năng rồi. Nếu có thể nhẹ nhàng đánh chết Lục Ly, sỉ nhục của Địa Ngục Phủ sẽ được quét sạch.

Trên mặt đám người Mục Doanh Doanh lộ ra một tia bất đắc dĩ, Lục Ly cương liệt như vậy thực sự nằm ngoài dự liệu của các nàng. Năm đó một mình hắn nháo cho Địa Ngục Phủ không được yên ổn, đến La Sát Cung lại trấn áp ba vị công tử mạnh nhất lớp trẻ, có thể nói là không hổ danh.

Đám người Tô Nguyệt Cầm không nói chuyện, rất rõ ràng là đang truyền âm cho đại trưởng lão Địa Ngục Phủ. Thật ra đám người Mục Doanh Doanh không lo lắng, khẳng định đại trưởng lão Địa Ngục Phủ sẽ răn dạy đám người Tô Nguyệt Cầm, khiến các nàng không được làm xằng làm bậy.

Quả nhiên…

Sau một lát, gương mặt đẹp của Tô Nguyệt Cầm đều trở nên khó coi, có lẽ là bị đại trưởng lão Địa Ngục Phủ răn dạy. Nàng hừ hừ hai tiếng, phất tay nói:

- Đi thôi, đại trưởng lão không cho động, lần này tạm thời buông tha bọn họ.

Tô Nguyệt Cầm đã nín nhịn, thì những người còn lại cũng chỉ có thể oán hận nhìn Lục Ly vài lần. Thế nhưng Tô Nguyệt Cầm vừa bay được vài bước, lại xoay người lại nói:

- Lục Ly, chờ đại thọ qua đi, ta muốn chiến với ngươi một trận.

- Lúc nào cũng được!

Lục Ly nhún vai nói:

- Ngươi muốn tự rước lấy nhục, lúc nào ta cũng hoan nghênh.

- Hừ hừ!

Tô Nguyệt Cầm hừ lạnh hai tiếng, gương mặt đẹp trở nên vô cùng khó coi, xoay người tiến vào trong một trang viên khác.

Bình Luận (0)
Comment