- Nó có thể quét ngang tất cả Mệnh Luân cảnh và Bất Diệt cảnh, bất kỳ võ giả nào dám lộ ra Mệnh Luân, thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Điểm này Lục Ly tự nhiên biết, nói đến Bất Diệt cảnh, Lục Ly hơi chau mày, hắn suy nghĩ một chút, sau đó mắt lộ ra lãnh quang nói:
- Đi, chúng ta đi Vũ Lăng Thành, tắm máu Bộ gia.
- Ách?
Thiên Đà Tử lại dùng ánh mắt nhìn thiểu năng nhìn Lục Ly, thật vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, hiện tại nên lập tức rời đi, lẻn về Thiên Đảo Hồ. Lục Ly lại còn muốn đi Vũ Lăng Thành, hắn là ngại lần này không đủ kích thích sao? Hay cảm thấy sống không có ý nghĩa?
- Ngươi sợ cái gì?
Lục Ly khinh thường nhìn Thiên Đà Tử nói:
- Xung quanh đây khẳng định không có Bất Diệt cảnh, nếu không đã sớm giết tới. Hiện tại qua lâu như vậy, còn không có cường địch xâm phạm, điều này nói rõ cường giả Vũ Lăng Thành không nhiều lắm, cho dù có Mệnh Luân cảnh, nhưng có Tiểu Bạch ở đây, ngươi sợ cái gì? Đi, lấy tốc độ nhanh nhất bay qua, Bộ gia dám nối giáo cho giặc, ta muốn để bọn họ trả giá thật nhiều, cái giá bằng máu!
Ý nghĩ của Lục Ly hoàn toàn không giống Thiên Đà Tử, nếu nhặt về được cái mệnh này, thì hắn cũng bất cứ giá nào rồi.
Vũ gia phái nhiều người như vậy muốn mạng của hắn, Bộ gia còn phát rồ chém giết tất cả già trẻ lớn bé của Địch Long bộ lạc, bới mộ phần của ông ngoại hắn, hắn nhất định phải để Bộ gia nợ máu trả bằng máu, nhất định phải để Vũ gia biết sự phẫn nộ của hắn.
Theo như hắn suy tính, phụ cận và Vũ Lăng Thành không có Bất Diệt cảnh. Mặc dù không biết nguyên nhân gì, nhưng nếu có Bất Diệt cảnh mà nói... Hắn và Thiên Đà Tử đã sớm chết rồi, cường giả thần bí kia tuyệt đối không cách nào dẫn dắt Bất Diệt cảnh rời đi và trấn áp.
Vũ Lăng Thành cách bên này không xa, Thiên Đà Tử hết tốc lực khống chế Mệnh Luân bay đi mà nói... tối đa chỉ nửa canh giờ. Chút thời gian này nếu như cường giả Bất Diệt cảnh tới truy sát, bọn họ cũng trốn không thoát, không bằng đi báo thù rửa hận.
Ở dưới hắn mạnh mẽ ra lệnh, Thiên Đà Tử không dám ngỗ ngược, phóng ra Mệnh Luân mang theo Lục Ly, hóa thành một đạo lưu quang bay về phía Vũ Lăng Thành.
Hai người vừa mới đi không bao lâu, nơi xa, trong sơn mạch, một hắc ảnh bắn ra, toàn thân hắn bao phủ ở trong áo đen, chỉ còn lại một đôi mắt băng hàn.
Hắn nhìn Mệnh Luân tổn hại ở trên mặt đất, còn có một võ giả Vũ gia chết đi, trong mắt hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn ở phụ cận tìm một vòng, lại tìm được một thi thể và một Mệnh Luân tổn hại khác ở trong sơn cốc, nhìn mấy lần, đột nhiên phát ra âm thanh khàn khàn:
- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của Lục Nhân Hoàng quả nhiên không phải phế vật.
Hưu!
Sau khi nói xong, hắc y nhân hóa thành tàn ảnh, lấy tốc độ khủng bố lao về phía Vũ Lăng Thành, tốc độ còn nhanh hơn Thiên Đà Tử gấp mấy lần.
...
- Hưu...
Thiên Đà Tử thanh thế to lớn bay về phía Vũ Lăng Thành, dọc theo đường đi tự nhiên kinh động rất nhiều thám báo ẩn nấp, Lục Ly hạ lệnh để Thiên Đà Tử xuất thủ, phàm là nhìn thấy thám báo đều chém giết toàn bộ.
Tốc độ của Mệnh Luân rất nhanh, chỉ hai nén hương sau, Vũ Lăng Thành đã ở trong tầm mắt, trên tường thành đứng rất nhiều võ giả mặc chiến giáp màu nâu, thấy một cái Mệnh Luân bay tới, bọn họ cũng không có khẩn trương, cho rằng là cường giả Vũ gia.
- Ồ?
Đợi Mệnh Luân nhích tới gần, đám võ giả kia lại phát hiện Mệnh Luân cảnh này rất xa lạ, căn bản không nhận ra. Một thống lĩnh gầm lên:
- Người tới là ai? Hiện tại Vũ Lăng Thành giới nghiêm, mời đi đường vòng.
Hưu!
Trong thành, một cường giả Mệnh Luân cảnh bay lên không trung, hẳn là Mệnh Luân tầng ba, ánh mắt như điện quét tới, sau khi nhìn rõ liền quát lên:
- Lục Ly và Thiên Đà Tử? Toàn thành đề phòng!
- Hưu...
Trong đại viện, từng đám võ giả bay vụt lên, rất nhiều bóng đen bay tới trên tường thành, như lâm đại địch. Từng thanh cơ nỏ kéo căng, nhắm ngay Lục Ly và Thiên Đà Tử.
Trong tay Lục Ly xuất hiện Kình Thiên Kích, chỉ vào trung niên tu vi Mệnh Luân tầng ba kia nói:
- Ngươi là người Vũ gia? Tộc trưởng Bộ gia ở đâu? Người Địch Long bộ lạc có phải là các ngươi giết hay không? Mộ phần của ngoại công ta, có phải là các ngươi đào bới hay không?
- Quả nhiên là Lục Ly, giết!
Trong mắt cường giả Mệnh Luân tầng ba kia sát cơ tăng vọt, trong đại viện của Liễu gia lúc trước, một lão giả Mệnh Luân tầng một bay lên không trung, khuôn mặt dữ tợn nói:
- Lão phu là tộc trưởng Bộ gia, mộ của ông ngoại ngươi là ta tự tay đào bới, người Địch Long bộ lạc đều là ta giết. Lục Ly, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào, mọi người nghe lệnh, ai chém giết được Lục Ly, thưởng lớn.
- Tốt!
Lục Ly cười cười, Thiên Đà Tử cũng như trút được gánh nặng, trong thành quả nhiên không có Bất Diệt cảnh, chỉ có hai Mệnh Luân cảnh. Nếu như có thể giết chết hai Mệnh Luân cảnh này, muốn tắm máu Vũ Lăng Thành liền rất đơn giản.
- Thiên Đà Tử, phóng thích Mệnh Luân, nhích tới gần Mệnh Luân của hắn, sau đó lập tức tránh đi!
Lục Ly ở bên tai Thiên Đà Tử nhẹ giọng nói, đôi mắt người sau nóng bỏng, đây chính là Mệnh Luân cảnh đỉnh phong nha, nếu như có thể hủy diệt Mệnh Luân, vậy thì quá kích thích.
- Hưu!
Hắn khống chế Mệnh Luân bay đi, ung dung tránh thoát tên nỏ đầy trời. Mệnh Luân cảnh đỉnh phong của đối phương đùa cợt cười lạnh, thân thể bay lên trời, phía dưới Mệnh Luân ba tầng xoay tròn, mang theo khí thế mạnh mẽ muốn đụng nát Mệnh Luân của Thiên Đà Tử.
- Phá!!
Đợi Mệnh Luân ba tầng nhích tới gần, Lục Ly vung Kình Thiên Kích hung hăng bổ tới, trong tay lóe lên một đạo bạch quang, nháy mắt phóng về phía Mệnh Luân, bắt được liền cắn.
- Ách?
Mệnh Luân cảnh đỉnh phong kia chính là Vũ gia Vũ Dương, người khác thấy không rõ Tiểu Bạch, hắn lại thấy rõ ràng, làm nội tâm của hắn có loại cảm giác không ổn.
- Đây là vật gì?
Đợi thấy Tiểu Bạch phá vỡ Mệnh Luân, sau đó chui vào, toàn thân Vũ Dương run lên, linh hồn truyền đến cảm giác sợ hãi, hắn thấy tia sáng của Mệnh Luân không ngừng yếu bớt, thì sợ tới mức hồn phi phách tán.