Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đám người Thương Long đến đi tự nhiên, rất rõ ràng bọn họ phá giải được thần văn chỗ này. Cho dù không thể khống chế, ít nhất bọn họ biết cách đi trong này, tìm ra người khác.
Lục Ly thu Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan vào trong Thiên Ly Châu, mang theo Doãn Thành Duệ chạy như điên mà đi. Đám người Thương Long rút đi tự nhiên không phải vì sợ hắn, bọn họ không muốn bị Lục Ly bám chân, muốn đi đánh chết những người khác.
Chỉ cần giết hết những người còn lại thì từ từ làm thịt đám người Doãn Thiên Phạn, Lục Ly dễ dàng hơn.
Người của hai phe giành giật từng giây, Lục Ly mang theo Doãn Thành Duệ nhanh chóng tiến lên, rất nhanh liền tìm được ba người. Nhưng chờ bọn họ đi tìm nhóm người thứ hai thì chỉ thấy ba xác chết.
Bởi vì cánh cửa kia không quá lớn, cho nên mỗi lần chỉ có ba người đi vào, nếu không vào cùng một lúc tự nhiên sẽ bị truyền tống đến chỗ khác nhau.
Lục Ly tìm được người, lập tức thu vào không gian giới chỉ, hắn chỉ mang theo Doãn Thành Duệ cùng đi. Hắn không có thời gian nói nhảm nhiều với mọi người, mỗi khi chậm một giây có lẽ thì sẽ có vài người chết đi.
Chạy nhanh nửa canh giờ, Lục Ly tìm được hơn ba mươi người, cũng tìm được hơn hai mươi cái xác chết. Nửa canh giờ không gặp nhóm Thương Long một lần nào, rõ ràng đám người Thương Long có thể tra xét được hành tung của Lục Ly, trước tiên né qua.
Nói cách khác, bên Thương Long có người phá giải thần văn nơi này, ít nhất có thể nhìn thấu thần văn, bọn họ không bị thần văn ở đây ảnh hưởng.
Tiếp tục tìm, hoặc là tìm được xác chết, hoặc là tìm được người. Lại qua nửa canh giờ, Lục Ly lại tìm thấy ba người, gần như tìm đủ những người còn lại, nhưng là xác chết.
Có hai tiểu thư mất tích!
Rõ ràng mất tích đại biểu cho cái gì, hai tiểu thư này chắc chắn bị bắt, bởi vì một tiểu thư đi cùng các nàng đã bị giết. Hai người không thể nào đột nhiên biến mất, chỉ có thể nói lên đã bị đám người Thương Long bắt.
Doãn Thành Duệ bừng bừng lửa giận, Lục Ly thì hết sức bình tĩnh. Kẻ địch bắt hai tiểu thư vì chọc giận bọn họ, càng mất bình tĩnh càng dễ dàng bị bọn họ hố chết.
Lục Ly thả ra hơn một trăm con Phong Ma Thú bao quanh cả nhóm, sau đó thả hết mọi người ra ngoài, lỡ như đám người Thương Long công kích thì bên mình cũng có thể tổ chức phản kích.
Huyết Linh Nhi luôn luôn tra xét thần văn, cũng đang phá giải thần văn, nhưng trong thời gian ngắn chắc chắn không làm được, dù sao nơi này là chủ thần văn của Thất Âm Điện.
Lục Ly không lỗ mãng hành động, vẫn luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Tuy rằng hắn không cách nào dùng thần niệm tra xét tình huống xung quanh, nhưng nếu có sinh linh tới gần, hoặc là có sát khí thì hắn có thể lập tức cảm giác được.
Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan bị thương rất nặng, ít nhất cần thời gian vài ngày khôi phục, cho nên Lục Ly định đợi mấy ngày. Hai người này đều có mảnh nhỏ thánh binh, là người mạnh nhất trong đội ngũ, không có họ thì Lục Ly không có nắm chắc đánh với Thương Long và Thương Cáp.
Hơn một trăm con Phong Ma Thú vây quanh thành một vòng bao quanh mọi người, bọn họ còn lại ba mươi sáu người, tụm lại thành vòng tròn thứ hai, Lục Ly và Doãn Thành Duệ ở ngay chính giữa.
Nếu không phải nhờ Lục Ly, vừa rồi đám người đều chết hết rồi, Lục Ly xem như cứu mọi người rất nhiều lần. Cho nên giờ phút này, Nhị Kiếp đỉnh phong này trở thành người quan trọng nhất trong đội ngũ, mọi người bản năng bao quanh hắn, sợ hắn bị tập kích chém giết.
Thời gian chậm rãi trôi, bốn phía không có bất cứ động tĩnh, mọi người cũng sẽ từ từ buông xuống cảnh giác. Một vài người ngồi xếp bằng, đương nhiên vẫn âm thầm đề phòng.
Hai canh giờ sau, Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, hắn gầm lên:
- Hướng đông nam, toàn bộ công kích!
Oong!
Lục Ly vừa hét lớn, một sừng của hơn một trăm con Phong Ma Thú đều sáng lên. Những người khác nghe lời Lục Ly nói thì ngẩn ra, theo sau đều bay lên giữa không trung thả ra công kích.
Vèo vèo vèo!
Ầm ầm ầm!
Công kích của Phong Ma Thú và mọi người thanh thế to lớn, một ít công kích đánh vào cột đá khiến thần văn trên cây cột dao động, từng luồng khí nặng nề truyền ra, không gian chấn động từng lớp.
- Rút!
Bên kia vang tiếng quát giận dữ, cũng có người phát ra hét thảm, nhưng cự ly quá xa, có sương trắng che chắn, cho nên mọi người không cách nào tra rõ.
- Lợi hại!
Công kích hai đợt sau, tất cả dừng lại, ánh mắt mọi người nhìn Lục Ly trở nên sùng kính. Xa như vậy mà cảm giác ra tung tích của kẻ địch, lập tức hạ lệnh công kích, cảm giác lực của Lục Ly biến thái đến mức nào?
Lục Ly không nói chuyện, tiếp tục yên lặng ngồi xếp bằng, hắn có Đại Đạo Chi Ngân cùng Huyết Linh Nhi, đám người Thương Long gần như không có cơ hội lặng lẽ tới gần.
Vừa rồi đám người Thương Long không có cường công, điều này khiến Lục Ly hơi phấn chấn, bởi vì thời gian trôi qua càng lâu, vết thương của Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan càng dỡ hơn.
Nhưng mà...
Lục Ly tin tưởng Thương Long chắc chắn sẽ đến cường công. Thương Long không ngốc, hắn biết chờ sau khi nhóm Doãn Thiên Phạn khôi phục thì càng khó giết đoàn người hơn.
Lý do vừa rồi không cường công là vì bị Lục Ly nhìn thấu, trong một chốc có chút hoảng loạn, lát nữa Thương Long chắc chắn sẽ tổ chức cường công.
Hai cường giả tay cầm mảnh nhỏ thánh binh, số người ngang nhau, nếu Thương Long không dám cường công thì không xứng trở thành đệ nhất công tử Thương gia.
Lục Ly cùng mọi người truyền âm mấy câu, Doãn Thành Duệ bắt đầu sắp xếp mọi người bố trận, Lục Ly cũng truyền âm cho Doãn Thiên Phạn và Doãn Nhược Lan. Nếu không chịu đựng nổi thì Lục Ly buộc lòng phải đưa hai người ra liều mạng.
Doãn Thiên Phạn, Doãn Nhược Lan ăn dược chữa thương hàng đầu nhất, chữa thương giây lát sau, tình trạng vết thương khôi phục một ít. Ít nhất sẽ không chết ngất đi, nhưng muốn hai người ra tay thì hơi khó cho họ.
Đương nhiên, muốn liều mạng thì hai người sẽ bất chấp tất cả. Không liều mạng, mọi người đều phải chết, sống mới là quan trọng nhất, tổn thương nguyên khí về sau có thể từ từ bổ sung lại.