Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3265 - Chương 3252: Chia Chác

Bất Diệt Long Đế Chương 3252: Chia chác

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Đám người nóng bỏng nhìn, tiến vào vì cái gì? Một là vì vang dội từ xưa đến nay, thứ hai là tranh hùng, thứ ba tự nhiên là vì báu vật. Bọn họ mạo hiểm bị giết, nếu không có bất cứ thu hoạch thì trong lòng ai cũng sẽ thấy khó chịu.

- Lục Ly!

Doãn Thiên Phạn mở miệng, ra quyết định:

- Lần này ngươi ra sức lớn nhất, nếu không có ngươi thì chúng ta đều chết rồi. Cho nên nhường quyền phân phối báu vật cho ngươi, dù ngươi lấy hết thì chúng ta cũng không có ý kiến.

Con người của Doãn Thiên Phạn rất có lòng dạ của kiêu hùng, làm người chú trọng nguyên tắc cùng đạo lý.

Doãn Nhược Lan cũng gật đầu nói:

- Lục Ly, ngươi lấy hết đi.

Những người khác đều không nói chuyện, nhìn Lục Ly, đương nhiên trong mắt có một ít mong đợi, lúc trước Lục Ly rất phóng khoáng. Quan trọng nhất là vừa mới nói phân phối, đây là tỏ rõ muốn nhường lại vài thứ. Tuy trong lòng đám người không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng vẫn có chút mong mỏi.

Lục Ly nhìn đám người xung quanh, dứt khoát mở miệng nói:

- Đưa thần dược luyện thể cho ta, ta cần chúng.

Cái này thì không ai có ý kiến, tất cả thần dược đều đưa cho Lục Ly cũng không có vấn đề. Doãn Thiên Phạn phất tay, Doãn Thành Duệ đi tới phân loại thần dược, lấy ra hơn năm trăm gốc thần dược luyện thể ném cho Lục Ly.

Lục Ly trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ, lần này tiến vào, hái được nhiều thần dược luyện thể, đủ cho hắn tiêu hao vài năm. Chờ luyện hóa hết mớ thần dược này, thân thể của hắn hẳn là còn có thể mạnh thêm một bậc.

Sau khi lấy thần dược, Lục Ly quét qua đám báu vật thượng cổ, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo:

- Ta không lấy hai món mảnh nhỏ thánh binh, ta đã có một cái rồi.

Mảnh nhỏ thánh binh chỉ cần một cái đã đủ, có nhiều hơn nữa cũng vô nghĩa, cho thần dược xem như một nhân tình lớn. Đám người Doãn Thiên Phạn tinh thần rung lên, Lục Ly nhường lợi quá nhiều, hai món mảnh nhỏ thánh binh giá trị liên thành, Đặc biệt là Doãn Thành Duệ càng là hưng phấn, lần này mang hai món mảnh nhỏ thánh binh trở về thì rất có thể sẽ được gia tộc ban cho hắn một món.

Những người khác trái tim thít chặt, bởi vì Lục Ly không cần mảnh nhỏ thánh binh thì chắc chắn lấy báu vật thượng cổ, không biết hắn muốn bao nhiêu? Có thể chừa chút ít cho mọi người không?

Lục Ly nhìn quét mảnh nhỏ thánh binh, chợt đảo tròng mắt liếc qua đống thần tài, mở miệng nói:

- Chỗ này cộng lại chắc có hai, ba trăm ức Thần Thạch? Đưa hết cho ta đi.

- Thần Thạch?

Một đám người ngượng ngùng vuốt sống mũi, Thần Thạch là vô dụng nhất, bọn họ không thèm nhìn. Các gia tộc không thiếu Thần Thạch, rất nhiều báu vật cùng thần dược không thể mua bằng Thần Thạch, muốn Thần Thạch làm cái gì?

Người khác không cần Thần Thạch, nhưng Lục Ly thì cần, bởi vì giải quyết xong việc này phỏng chừng hắn sẽ đi Phi Hỏa đại lục, trên đường cần hàng đống Thần Thạch truyền tống, cho nên hắn mới mở miệng xin.

Doãn Thành Duệ không đợi Doãn Thiên Phạn mở miệng, trực tiếp lao qua gom hết Thần Thạch đưa cho Lục Ly. Lục Ly nhường hai món mảnh nhỏ thánh binh, rất có thể một món sẽ thuộc về Doãn Thành Duệ, hắn tự nhiên phải biểu hiện khách khí một chút.

Nhóm Doãn Thiên Phạn im lặng nhìn Lục Ly.

Lục Ly mỉm cười chỉ hướng đống báu vật thượng cổ, nói:

- Mấy thứ kia thì ta lấy ba món, cái khác các ngươi tự chia đi!

- Ba món?

Cả đám người vẻ mặt sửng sốt, như thể nghe lầm. Phía trước chất đống hơn bốn mươi món báu vật thượng cổ, Lục Ly không nói lấy hết mà chỉ lấy một nửa đủ khiến đám người cảm động đến rơi nước mắt. Nào ngờ Lục Ly chỉ cần ba món, dù hắn lấy mười món thì đám người đều đồng ý.

Doãn Thiên Phạn sửng sốt, trong lòng xem như hoàn toàn chịu phục Lục Ly, cười gượng nói:

- Lục Ly, ngươi làm vậy là không đúng, ngươi lấy ba món thì chúng ta làm sao được? Cho dù chúng ta mặt dày vô sỉ cỡ nào cũng không dám lấy nhiều như vậy.

Lục Ly là công thần lớn nhất, còn cứu mạng của mọi người. Lục Ly lấy phần nhỏ, mọi người lấy phần lớn, sao bọn họ sao có thể yên tâm thoải mái? Bọn họ cho dù mặt dày cỡ nào cũng không đến mức làm ra chuyện như vậy.

- Ha ha!

Lục Ly cười khẽ, khoát tay nói:

- Lúc trước ta đã được hai món báu vật thượng cổ, loại báu vật này rất khó luyện hóa, lấy nhiều cũng chỉ trưng chơi. Lần này nhiều huynh đệ tỷ muội đi vào, đã chết nhiều người như vậy, cho bọn họ một ít bồi thường là bình thường. Hơn nữa, ta chọn trước, tự nhiên chọn thứ tốt nhất. Các ngươi cũng đừng khách khí, ta và Doãn gia sâu xa còn sâu hơn trong tưởng tượng của các ngươi.

Lục Ly dứt lời, đám người thầm rùng mình, dâng lên kính nể. Lòng dạ của Lục Ly thật rộng lớn, thật sự xem Doãn gia là người mình.

- Được rồi, không nói nhiều lời khách khí, ngươi chọn đi!

Doãn Thiên Phạn mím môi, không già mồm đùn đẩy nữa. Lục Ly rộng rãi đi qua, không thèm nhìn, chọn đại ba món báu vật trong đống bảo bối.

Huyết Linh Nhi đã sớm tra xét rõ ràng, tuy Huyết Linh Nhi chiếm cứ thân thể của Thánh Hoàng Chi Nữ nhưng có thể lặng lẽ vươn ra xúc tu, xúc tu của nó đã âm thầm thò vào trong đống báu vật tra xét rồi.

Lục Ly rất phóng khoáng, chỉ cần ba món báu vật, nhưng hắn còn chưa đến mức thật sự rộng rãi nhường tất cả đồ tốt. Luyện hóa báu vật thượng cổ rất khó, cho nên hắn muốn ba món báu vật tốt nhất đã đủ.

Hắn lựa chọn ba món báu vật, một cái là chiến đao xinh đẹp, thanh chiến đao này rất có thể là binh khí của Thánh Hoàng Chi Nữ, Huyết Linh Nhi nói chiến đao này cực kỳ mạnh.

Cái thứ hai là chiến giáp, chiến giáp này không phải báu vật mạnh nhất, nhưng là chiến giáp cực kỳ mạnh. Phòng ngự của Lục Ly rất mạnh, nhưng vui lòng có thêm một lớp phòng ngự cường đại.

Món báu vật thứ ba thì Lục Ly xem không hiểu, là một bức tranh sơn thủy, ý cảnh không tệ, nhưng trừ ý cảnh ra thì không thấy có chỗ nào đặc biệt, không thấy có thần văn huyền diệu phức tạp gì.

Nhưng Huyết Linh Nhi nhấn mạnh một điều, nhất định phải lấy bức tranh này vào tay, đây là báu vật mạnh nhất trong đống báu vật.

Huyết Linh Nhi đã nhấn mạnh như vậy thì Lục Ly tự nhiên rất xem trọng bức tranh này.

Bình Luận (0)
Comment