Ức hiếp loại nhãi con này, để Bạch Hạ Sương không có cảm giác thành tựu, Bạch Thu Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn một cái, khẽ mỉm cười, sau đó tiếp tục đọc sách.
Bạch Hạ Sương tùy ý hạ cờ, tốc độ rất nhanh, Lục Ly cũng rất nhanh, tựa hồ tùy tiện ứng phó Bạch Hạ Sương. Quân cờ rất nhanh đã chiếm hơn phân nửa bàn cờ, Bạch Hạ Sương lại bắt đầu thả chậm tốc độ, bởi vì nàng phát hiện bị Lục Ly ăn không ít quân, thế cục bất tri bất giác đã rơi vào hạ phong rồi.
Nàng kinh nghi nhìn Lục Ly, muốn xem hắn là cố ý thiết cục, hay chỉ ngẫu nhiên? Nhưng thần sắc của Lục Ly bình thản không chút gợn sóng, căn bản nhìn không ra bất kỳ vật gì.
Rất nhanh thì kết thúc, Bạch Hạ Sương thua, còn thua rất thảm!
- Lại đến, lại đến, vừa rồi quá sơ suất, lần này bổn tiểu thư nhất định giết đến ngươi quân lính tan rã.
Bạch Hạ Sương kêu lên, Lục Ly cười nhạt, tiếp tục hạ cờ. Nội tâm của hắn đã có phán đoán nhất định về kỳ nghệ của Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương còn yếu hơn hắn, hơn nữa yếu hơn rất nhiều.
- Ồ?
Bạch Thu Tuyết nghe Bạch Hạ Sương nói, kinh nghi nhìn tới, nhìn hai người hạ cờ mấy lần, Bạch Thu Tuyết bỏ sách xuống, chăm chú xem cuộc chiến.
Chỉ hai nén hương sau, Bạch Hạ Sương lại thất bại thảm hại, ánh mắt của nàng đỏ bừng, kêu lên:
- Lại đến, lại đến, Lục Ly, vận khí của ngươi quá tốt rồi.
- Sương nhi, được rồi, kỳ nghệ của ngươi đừng có lấy ra mất mặt nữa.
Bạch Thu Tuyết mở miệng, nàng nhìn Lục Ly, nghiêm nghị nói:
- Kỳ nghệ của Lục Ly rất cao, ta tới thử một chút.
- Tốt, tỷ, ngươi nhất định phải giúp ta xả giận.
Bạch Hạ Sương biết tài đánh cờ của mình quả thực không ra sao, Bạch Thu Tuyết lại là tài nữ nổi danh. Toàn bộ Thiên Đảo Hồ, đánh cờ thắng được Bạch Thu Tuyết chỉ có một, đó chính là Thiên Ngục lão nhân, Yên phu nhân cũng không phải đối thủ của Bạch Thu Tuyết.
Bạch Thu Tuyết đi tới tiếp nhận vị trí của Bạch Hạ Sương, bắt đầu hạ cờ, lần này tốc độ đánh cờ của Lục Ly rất chậm, mỗi lần đều trầm tư thật lâu. Mới đầu thần sắc của Bạch Thu Tuyết rất nhẹ nhàng, nhưng về sau cũng giống như thế, chân mày nhíu chặt, do dự, mỗi lần hạ cờ đều phải suy tư thật lâu.
- Ồ?
Bạch Hạ Sương nhìn bàn cờ, lại nhìn Bạch Thu Tuyết thật lâu không hạ cờ, đột nhiên nội tâm của nàng có loại cảm giác xấu.
Chẳng lẽ đệ nhị kỳ thủ của Thiên Đảo Hồ cũng thua Lục Ly? Lục Ly chỉ là tiểu tử từ nông thôn đến, có thể thắng Bạch Thu Tuyết chìm đắm ở trong kỳ đạo hơn mười năm?
- Được rồi, ván này ta thua, kỳ nghệ của Lục Ly còn ở trên ta.
Một nén nhang sau, Bạch Thu Tuyết khổ sở nói, nàng nhìn Lục Ly, nhìn khuôn mặt bình tĩnh kia, đột nhiên cảm giác có chút xem không hiểu đối phương.
- Oa!
Bạch Hạ Sương mở mắt thật lớn, tựa như không nhận ra Lục Ly, nàng vây quanh Lục Ly mấy vòng, tấm tắc nói:
- Lục Ly, nhìn không ra nha, ngươi còn có thể giả heo ăn thịt hổ, lại thắng được tỷ tỷ của ta, thật không thể tưởng tượng nổi.
Lục Ly có chút không giải thích được, hắn ngượng ngùng sờ mũi. Thắng Bạch Thu Tuyết hắn cũng không thấy là sự tình kiêu ngạo gì, bởi vì hắn cảm giác kỳ nghệ của Bạch Thu Tuyết cũng chẳng ra gì, còn yếu hơn hắn một chút.
Hắn vẫn cảm thấy kỳ nghệ của mình rất kém, đánh với Lục Linh nhiều năm như vậy, lại chưa từng thắng một ván. Nếu trình độ của hắn kém, như vậy Bạch Thu Tuyết khẳng định cũng không mạnh, thắng nàng đáng giá ngạc nhiên như vậy sao?
Bạch Hạ Sương thấy biểu cảm không giải thích được kia của Lục Ly, giải thích:
- Lục Ly, ngươi có biết kỳ nghệ của tỷ tỷ ta lợi hại đến cỡ nào không? Toàn bộ Thiên Đảo Hồ, trình độ của tỷ tỷ ta gần với lão tổ tông nhất, được công nhận là thứ hai của Thiên Đảo Hồ, Hỉ gia gia và tiểu cô cũng không phải đối thủ. Hiện tại danh hiệu Thiên Đảo Hồ đệ nhị kỳ thủ phải nhường cho ngươi rồi, nếu ngươi có thể thắng lão tổ tông nhà ta, ngươi chính là đệ nhất.
- Nha...
Lục Ly không có quá nhiều hứng thú, ngược lại cảm thấy trình độ đánh cờ của Thiên Đảo Hồ kém như thế sao? Lấy trình độ của mình cũng có thể xếp thứ hai?
Bạch Thu Tuyết không thèm để ý những cái này, nàng tò mò hỏi:
- Lục Ly, truyền thừa của ngươi ở nơi nào? Tài đánh cờ của ngươi là ai dạy?
Lục Ly trung thực nói:
- Tỷ tỷ ta dạy, ta đánh cờ rất kém, từ nhỏ đến lớn không thắng được tỷ tỷ một lần. Ta cảm giác cho dù ta mạnh hơn gấp mười lần... Cũng không phải đối thủ của tỷ tỷ!
- Ôi...
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương động dung, Lục Ly ngôn ngữ thành khẩn không giống nói ngoa. Như vậy kỳ nghệ của tỷ tỷ Lục Ly thật sự là xuất thần nhập hóa rồi? Theo như hắn nói, thì còn vượt qua Thiên Ngục lão nhân? Phải biết Thiên Ngục lão nhân là nghiên cứu hơn nghìn năm nha. Còn từ trong kỳ đạo cảm ngộ áo nghĩa, ở trong nhận biết của Bạch Thu Tuyết, kỳ nghệ của Thiên Ngục lão nhân hẳn là đệ nhất Bắc Mạc.
Bạch Thu Tuyết có chút kích động nói:
- Lục Ly, tỷ tỷ của ngươi ở đâu? Nếu như tỷ tỷ của ngươi thật lợi hại như thế, ta lập tức mời nàng về. Nói không chừng lão tổ tông sẽ thu nàng làm đồ đệ, dốc túi truyền thụ tất cả tuyệt kỹ.
Đôi mắt của Lục Ly có chút ảm đạm, thần sắc hơi khó coi, hắn khe khẽ thở dài nói:
- Các ngươi không tìm được nàng đâu, nàng không có ở Bắc Mạc, đã bị người cưởng ép mang đến Thanh Châu rồi.
Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương liếc mắt nhìn nhau, sau đó đều nhớ tới một chuyện. Hai người đã từng xem qua tài liệu của Lục Ly, nghĩ tới tỷ tỷ của Lục Ly là Hỏa Phượng Thiên Thai, bị người Thần Nữ Cung mang đi, Vũ gia vì vậy mà mất hết mặt mũi.
- Lục Ly, thật xin lỗi!
Bạch Thu Tuyết áy náy nói, Lục Ly khoát tay áo, ánh mắt nhìn về phía đông nam, đôi mắt hắn lấp lánh tia sáng, thần sắc trên mặt trở nên kiên nghị, nhẹ nói nói:
- Không sao, ta nhất định sẽ tiếp tỷ tỷ trở lại, nếu như Thần Nữ Cung ngăn trở, ta sẽ để Thần Nữ Cung san thành bình địa, thần cản sát thần, phật cản giết phật!
Nhìn đôi mắt kia của Lục Ly, nghe hắn nói âm vang hữu lực, nội tâm của Bạch Thu Tuyết chấn động, đột nhiên có chút ước ao tỷ tỷ của Lục Ly.