Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không gian giới chỉ của Lục Ly sáng lên, tiếp đó là một thanh chiến đao rậm rạp thần văn thượng cổ xuất hiện. Đan Cửu Đăng hết hồn, Lục Ly có nhiều báu vật thượng cổ như vậy? Cuộn tranh này đã lợi hại như vậy, chẳng lẽ chiến đao còn lợi hại hơn?
- Lùi!
Đan Cửu Đăng sợ, rút trường thương ra, nhanh chóng thụt lùi, thoáng chốc lùi lại mấy nghìn dặm.
Lục Ly như trút được gánh nặng, bản thân bị sương mù màu nâu dày đặc bao phủ, hắn yếu đến mức sắp không nâng nổi trường đao.
Oong!
Lục Ly vội lao vào Thiên Ly Châu, Thánh Hoàng Chi Nữ cũng bị thu vào. Lục Ly cho U Linh Vương nuốt mấy hớp U Tuyền Thủy rồi xông ra ngoài, tiếp tục mang theo Thiên Ly Châu chạy như bay. Còn những Hư Không Trùng thì Lục Ly không có thời gian thu lại.
“Làm sao bây giờ?”
Đan Cửu Đăng phân vân giữa tiến và lùi, hắn đã không có thần dược hàng đầu, tiếp tục ở đây sẽ chết. Hiện tại mỗi qua một giây là sức chiến đấu của Đan Cửu Đăng sẽ yếu một ít, đuổi theo giết Lục Ly là chuyện viễn vông.
“Lùi!”
Đan Cửu Đăng là hạng người giết chóc dứt khoát, tốc độ của hắn đạt đến mức tận cùng, lao nhanh ra ngoài Trớ Chú Chi Địa. Đan Cửu Đăng định ra ngoài canh chừng, hắn không tin Lục Ly có thể ở mãi trong Trớ Chú Chi Địa.
Đi ra thì rất nhanh, qua hai nén hương Đan Cửu Đăng đã vọt ra, nhưng sau khi đi ra, người hắn run rẩy suýt té ngã xuống đất.
Đan Cửu Đăng ngồi xếp bằng tại chỗ, lấy ra thần dược khôi phục, đồng thời ra lệnh cho Truy Hồn tộc nhân:
- Lấy lệnh bài của ta đi Trần gia ở gần đây, triệu tập mười vạn quân đội lại đây, bao vây Trớ Chú Chi Địa lại cho ta.
Đại gia tộc Trần gia ở gần đây có chút quan hệ với Đan gia, Đan Cửu Đăng quen với gia chủ chủ Trần gia, chắc chắn Trần gia sẽ nể mặt. Chỉ cần vây quanh Trớ Chú Chi Địa thì Lục Ly chắp cánh cũng khó bay.
Đan Cửu Đăng rút lui, Lục Ly ở bên trong thở hắt ra một hơi dài, hắn xác định bốn phía không có người, nhưng không rời đi, ở bên trong hồi sức. Hắn mới đi ra ngoài một chốc mà cả người như bị rút hết sức lực, bây giờ vào trong, hắn không có sức nhúc nhích một ngón tay.
Lục Ly nghỉ ngơi hồi sức nhưng không thả lỏng cảnh giác, luôn tra xét tình huống bên ngoài. Thánh Hoàng Chi Nữ cũng đang khôi phục, sương mù bên ngoài quá dày, Thánh Hoàng Chi Nữ khôi phục lâu như vậy mà đi ra ngoài cũng trở nên ủ rũ.
Một ngày, hai ngày, năm ngày!
Bên ngoài không có bất cứ động tĩnh, Lục Ly đã khỏe lại một chút, khôi phục tinh khí thần, nhưng sinh mệnh nguyên khí dường như tiêu hao rất nhiều, sắc mặt luôn nhợt nhạt, tinh thần không tốt.
Thánh Hoàng Chi Nữ tìm một gốc thần dược bổ sung sinh mệnh nguyên khí, sau khi luyện hóa Lục Ly mới dễ chịu một chút. Nhưng muốn hoàn toàn khôi phục, phỏng chừng ít nhất cần nửa năm, sinh mệnh nguyên khí cần từ từ bổ sung.
Đan Cửu Đăng vẫn luôn không có công kích, xem ra là không chịu nổi, trong lòng Lục Ly không hoàn toàn yên ổn, chưa chạy trốn khỏi đây thì hắn sẽ không yên tâm.
“Hồi sức thêm năm ngày, đến lúc đó tình trạng vết thương hẳn là khỏe một nửa, có thể phi độ hư không.”
Lục Ly tính thời gian, tiếp tục bế quan chữa thương. Bốn phía yên tĩnh, yên lặng đáng sợ. Đối với Lục Ly thì đừng nói chỗ này chỉ yên tĩnh, dù ở nơi khủng bố hơn nữa hắn vẫn có thể tĩnh tâm tu luyện.
Thời gian trôi qua nhanh, năm ngày nháy mắt qua đi, Đan Cửu Đăng luôn luôn ở bên ngoài, nhưng giờ phút này ngoài rìa Trớ Chú Chi Địa đầy người.
Trần gia rất nể tình, triệu tập mười vạn quân đội lại đây bao vây Trớ Chú Chi Địa, dù từ phương hướng nào phá vòng vây đều sẽ gặp võ giả chặn lại. Trần gia còn cử nhiều trưởng lão, trốn từ bốn phương hướng đều sẽ đụng mặt trưởng lão. Với tốc độ của Đan Cửu Đăng thì chỉ chốc lát là bay qua, đến lúc đó Lục Ly chỉ có đường chết.
Đan Cửu Đăng cũng sẽ không khiến Trần gia hỗ trợ miễn phí, hắn hứa nợ Trần gia một nhân tình. Đan gia là Đại Đế gia tộc, nhân tình này là rất đáng giá, Trần gia tự nhiên dốc hết sức ứng phó.
Trải qua thời gian dài như vậy, Lục Ly đã lành vết thương đôi chút, ít nhất phi độ hư không sẽ không chết ở bên trong. Hắn khiến U Linh Vương mang theo hắn hành động, hắn chuẩn bị ra khu vực sương mù màu nâu dày đặc rồi mới phi độ hư không.
Ở trong khu vực sương mù màu nâu dày đặc, Lục Ly vừa ló đầu ra rất nhanh sẽ kiệt sức, có lẽ hắn không có sức đi vào cửa nhỏ màu vàng.
U Linh Vương ra lại vào hơn mười lần, thành công ra khỏi khu vực sương mù màu nâu. Lục Ly tra xét bên ngoài, Đan Cửu Đăng không ở.
Hắn an tâm, lắc người vọt ra, theo sau lập tức hư không vẽ trận, chuẩn bị thả ra thần kỹ phi độ hư không rời đi. Không ngờ... Hắn vừa hư không vẽ trận, cửa nhỏ màu vàng ngưng tụ, không gian bốn phía rung lên, tiếp đó cửa nhỏ màu vàng sụp đổ.
“Sụp đổ?”
Lục Ly chớp chớp mắt, theo sau đi vào Thiên Ly Châu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Không thể phi độ hư không thì hắn buộc phải ra vùng ngoài. Chắc chắn Đan Cửu Đăng ở ngoài Trớ Chú Chi Địa, có lẽ Lục Ly không kịp phi độ hư không sẽ lại bị Đan Cửu Đăng một chưởng đập nát.
“Mặc kệ, chữa lành vết thương hoàn toàn rồi tính tiếp!”
Lục Ly lắc đầu, nhắm mắt ngồi xếp bằng, khiến Huyết Linh Nhi cảm ứng tình huống bốn phía, hắn quá mệt mỏi, ngẫm nghĩ đợi khi khỏe mạnh rồi tính.
Thời gian rất nhanh qua mười lăm ngày, Lục Ly hầu như khỏe hoàn toàn, trừ sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần hơi ủ rũ, còn lại đều ổn. Thánh Hoàng Chi Nữ cũng khôi phục tạm ổn, nhưng còn cần thời gian để phục hồi sức chiến đấu đỉnh cao.
“Làm sao chạy trốn đây?”
Lục Ly nhìn Thánh Tuyền Thủy chỉ còn lại nửa ao, đưa cho U Linh Vương thứ này rồi nếu không thể tìm được đường ra trước khi dùng hết, đến lúc đó hắn sẽ nửa bước khó đi.
“Đi bên ngoài tra xét thử? Lỡ như có cơ hội lập tức phi độ hư không trốn chạy!”
Lục Ly suy nghĩ một hồi, khiến U Linh Vương chạy nhanh ra vùng ngoài, đương nhiên không chạy hướng đường vào mà đi phía tây.
U Linh Vương liên tục vào rồi ra, mang theo Thiên Ly Châu lao ra khu vực bên ngoài.