Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đại bộ phận nhân lực Ngân Viêm Hải Vực đều hướng về phía bắc, đều không ai đến Sí Viêm Đảo. Thần dược nơi này bị Lục Ly luyện hóa, nơi này còn có nhiều người chết, bầu không khí thật xui xẻo. Nói thế nào đi nữa, Ngô gia ở đây chết nhiều người như vậy, ai lại rảnh rỗi chạy đến nơi này!
Phía bắc tụ tập vô số cường giả, những người thần bí này rốt cục bị lùng bắt, cũng bị giết không ít, nhưng toàn bộ người thần bí đều hiểu một loại độn thuật thần bí, trong thời gian ngắn, tốc độ bạo tăng, muốn đuổi giết cũng rất khó khăn.
Đám người thần bí này đều bỏ chạy về phía bắc, bên này tự nhiên triệu tập cường giả vây sát. Nhưng thuật độn thuật của nhóm người này thật sự mạnh, mấy đại gia tộc, còn có vô số lão ma truy sát, truy sát hơn nửa năm, cuối cùng chỉ chém giết hơn trăm người, còn lại có mấy trăm người trốn vào trong Phi Hỏa Đại Lục.
Tại đây, sau khi đám người thần bí trốn vào Phi Hỏa Đại Lục, người của Ngân Viêm Hải Vực không dám tiếp tục đuổi giết. Cường giả Thần Phong Đại Lục không dám tiến vào Ngân Viêm Hải Vực, đồng dạng, cường giả của Ngân Viêm Hải Vực cũng không dám tiến vào Phi Hỏa Đại Lục.
Đối với người của Ngân Viêm Hải Vực, nơi của bọn họ là nông thôn, Phi Hỏa Đại Lục mới là thành phố lớn. Bọn họ dám đi đại thành trì, khẳng định sẽ bị đánh đuổi toàn bộ, thậm chí có thể bị giết chết.
Năm đó, Dương Đế từng đi Phi Hỏa Đại Lục một chuyến, kết quả mới đi vào nửa năm đã bị bức lui. Hơn nữa, sau khi hắn trở về, trực tiếp bế quan trăm năm, tuy không thể xác định hắn bị thương, nhưng trăm năm giấu mặt, đủ nói rõ rất nhiều vấn đề...
Người thần bí lui vào Phi Hỏa Đại Lục, sự tình như vậy đứt đoạn. Các đại gia tộc Ngân Viêm Hải Vực đồng tâm hiệp lực, đuổi đám người này chạy về Phi Hỏa Đại Lục, chuyện này đối với người của Ngân Viêm Hải Vực là một trận đại thắng.
Đương nhiên, đây chỉ là tình huống bề ngoài. Trên thực tế, lần này Ngô gia tổn thất thảm trọng, người thần bí đã đánh chết hơn vạn người, hai bên đều chết cường giả Ngũ Kiếp. Quan trọng nhất là, đám gia tộc Ngô gia đều chiếm thế sân nhà, hơn nữa hơn một nửa cường giả Ngân Viêm Hải Vực đều xuất động, mới đánh lui đám người thần bí.
Đây cũng không phải chuyện vinh quang gì, thậm chí có thể nói là chuyện thật mất mặt. Cộng thêm Lục Ly ở Sí Viêm Đảo oanh sát nhiều người như vậy, lần này, Ngô gia tổn thất lớn, mặt mũi cũng đau rát...
Nhưng Lục Ly mất tích, người thần bí chạy về Phi Hỏa Đại Lục, bọn họ có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể đặt nỗi hờn dỗi này trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, Ngân Viêm Hải Vực an tĩnh hơn nhiều, Ngô gia và Thiên Viêm Đảo, còn có một vài lão ma nhịn đến uất nghẹn? Trong khoảng thời gian này nếu còn đi gây sự, thật dễ dàng trúng đạn...
Sí Viêm Đảo dường như bị lãng quên, Lục Ly ở nơi này lẻ loi một năm, không có ai tiến vào đảo nhỏ, thậm chí còn không có người đến gần nơi này.
Lục Ly quên đi phân tranh bên ngoài, thời gian đã hơn một năm, thần thể tiểu thành xem như ổn định, pháp tắc thần âm có bước tiến tăng vọt, hiểu ra mấy chỗ mấu chốt.
Duy nhất khiến Lục Ly tiếc nuối là thần thể tiểu thành, hắn vẫn cảm thấy có thể thức tỉnh năng lực nào đó, nhưng vẫn không tìm hiểu ra được, vẫn cảm thấy thiếu gì đó.
Huyết Linh Nhi mấy năm nay tiến bộ thần tốc, vẫn tìm hiểu thần văn viễn cổ, qua một năm này, có tiến bộ rất lớn. Nó bắt tay phá giải bức cổ họa sơn thủy kia.
Lục Ly gần đây tìm hiểu chân ý pháp tắc thần âm đã đến bước mấu chốt. Cái gì hắn cũng không quản nữa, an tĩnh ở trong cảnh giới mộng ảo, quên hết thời gian, quên tùy thời có thể phát sinh nguy hiểm, quên hết thảy.
Bế quan suốt mười một năm!
Ngoài thời gian ngủ say, sau khi Lục Ly tỉnh lại lập tức bế quan, Huyết Linh Nhi vẫn theo dõi tình cảnh bốn phía, một khi có người tới gần, Huyết Linh Nhi sẽ phát hiện, cho nên Lục Ly không quản gì nữa.
Hôm nay, Lục Ly rốt cục tỉnh lại, không phải chân ý pháp trận thần âm đại thành mà là Huyết Linh Nhi truyền âm cho hắn, có người đến gần đảo nhỏ.
- Ta bế quan bao nhiêu năm rồi?
Lục Ly ngẩng đầu thì thào, cảm giác thanh âm hơi khàn khàn, hắn sửng sốt một lát, đứng lên nói:
- Hẳn đã đến lúc nên đi Phi Hỏa Đại Lục rồi.
Người tới là một lão ma, một lão ma tu luyện hỏa hệ. Hắn đến nơi này muốn thử thời vận, xem có gặp thần dược siêu cấp như Thiên Chúc Quả không.
Sau khi hắn tiến vào trong đảo nhỏ, bị Huyết Linh Nhi tra xét ra, Lục Ly cảm ứng được thần văn hắn bố trí bị động vào, người nọ đã tiến vào khu vực hồng hỏa.
Đôi mắt Lục Ly lóe sáng, ánh mắt hiện lên sát ý rõ ràng, hắn chuẩn bị giết người này. Mặc kệ người này có phải người của Ngô gia không, hắn đều phải chém giết. Nếu không tin tức lộ ra ngoài, ẩn núp mấy năm nay của hắn sẽ không còn ý nghĩa, Ngô gia sẽ tụ tập chặn đánh hắn.
Người nọ tiến vào khu vực tử hỏa, trong tay cầm một hạt châu màu đỏ, giống như có thể tránh lửa. Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, đại khái đoán được chiến lực của người này hẳn không quá mạnh, chỉ là Ngũ Kiếp sơ kì.
Lục Ly trầm ngâm một lát, truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
- Huyết Linh Nhi, dụ dỗ hắn đến bên cạnh khu vực bạch hỏa!
Huyết Linh Nhi lặng lẽ vươn ra xúc tua, sau đó quẹo một vòng trước lão ma. Lão ma vốn đang tìm kiếm thần dược xung quanh, phát hiện được Huyết Linh Nhi, vẻ mặt mừng như điên, bàn tay to muốn bắt lấy Huyết Linh Nhi.
Huyết Linh Nhi làm có thể bị hắn bắt được, hơn nữa nó là hồn thể, muốn bắt cũng không nhất định bắt được. Huyết Linh Nhi rất nhanh rụt về, lão ma kia điên cuồng đuổi theo, không buông tha. Thần dược đều có linh tính, trong mắt hắn, Huyết Linh Nhi đào tẩu ngược lại là thần dược tuyệt thế.
Rất nhanh Huyết Linh Nhi rút xúc tua về khu vực bạch hỏa. Lão ma cũng đuổi tới bên cạnh khu vực bạch hỏa, ánh mắt hắn dần lộ ra vẻ sợ hãi và hối hận, cũng không dám tiến vào khu vực bạch hỏa.
Xoẹt xoẹt!
Ngay lúc này, khu vực bạch hỏa sáng lên đao mang kinh thiên. Đao mang kia xoay chuyển vài vòng, mang theo bạch hỏa đầy trời, thổi quét đến.