Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một cường giả Ngũ Kiếp gầm lên một tiếng, võ giả bốn phía đến gần, lập tức bỏ chạy hai bên. Quan trọng nhất là lực uy hiếp của lĩnh chủ Lục Kiếp phía trên quá mạnh mẽ, ai dám đến gần? Sợ là bị giết trong một chiêu?
Truy binh phía sau cũng không dám xằng bậy, tuy phía sau có mấy chục cường giả Ngũ Kiếp, nhưng đều ngoan ngoãn rẽ ra hai bên, tiếp tục đuổi giết.
Thẳng đến khi tất cả quân sĩ và cường giả biến mất ở không trung phương xa, mọi người mới như trút được gánh nặng. Vừa rồi chỉ là mấy vạn người, nếu xông kích vào chiến thuyền, cho dù lĩnh chủ nơi này và cường giả Ngũ Kiếp có thể chém giết lượng lớn người, trong hỗn loạn, rất nhiều người trên chiến thuyền vẫn có thể chết đi.
Lục Ly bừng tỉnh, hắn thuc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, sau khi xác định không có việc gì, hắn tiếp tục bế quan. Chiến thuyền rất nhanh khởi động, tiếp tục bay về phía bắc.
Cứ như vậy, một đường hữu kinh vô hiểm, tuy ba hai ngày đều có thể gặp hỗn chiến, nhưng lực uy hiếp của Phi Yên Cung vẫn phi thường cường đại. Cường giả cấp lĩnh chủ kia cũng khiến vô số người không dám xằng bậy.
Chiến thuyền tiếp tục bay về trước một tháng, đã tiến vào mảnh đất trung tâm nhất khu vực hỗn chiến. Đi một đường này, mọi người đã thành lập tin tưởng tuyệt đối với Phi Yên Cung, cho nên rất nhanh mọi người đều an tâm.
Mọi người đại thế lực Nghịch Long Tộc đều biết chiến thuyền của Phi Yên Cung, chỉ cần chiến thuyền Phi Yên Cung đi ngang qua, tình hình chiến đấu của bọn họ sẽ khắc chế một chút. Đương nhiên chiến thuyền Phi Yên Cung sẽ đi đường vòng tránh né, sẽ không ngu ngốc bay thẳng đến trung tâm chiến đấu.
Rầm rầm rầm!
Một ngày này, khi chiến thuyền đi ngang qua một vùng núi lớn, bên kia lại xảy ra đại hỗn chiến. Nơi này lập tức an bài chiến thuyền bay vòng qua, nhưng khi chiến thuyền đi ngang qua một khe sâu, phía dưới đột nhiên sáng lên một luồng kiếm quang kinh thiên.
Ầm!
Chiến thuyền có thần văn phòng ngự, nhưng uy lực kiếm quang quá mạnh mẽ, lập tức chặn ngang chiến thuyền, lực lượng cường đại truyền đến, chiến thuyền bị chấn động đến chia năm xẻ bảy.
Bang bang bang!
Kiếm khí còn chém bay rất nhiều người, có mấy chục người không may mắn, lập tức bị đánh chết.
Hửm?
Đám người Lục Ly đầu tiên kinh hãi, Huyết Linh Nhi lùi vào trong cơ thể Lục Ly, Lục Ly bay ra. Vô số người phóng lên cao, thần tình kinh ý, vô số thần niệm quét xuống khe sâu.
- Thật can đảm!
Người của Phi Yên Cung đều giận dữ, ánh mắt cường giả Lục Kiếp như ánh đao, quét xuống dưới, rất nhanh, trên mặt lộ ra sát ý, phẫn nộ quát:
- Còn muốn trốn? Muốn chết sao!
Vù!
Cường giả cấp lĩnh chủ của Phi Yên Cung đuổi về phía tây như mũi tên nhọn, hai mươi mấy cường giả Ngũ Kiếp của Phi Yên Cung cũng bay theo, người còn lại khẩn trương nhìn tình huống bốn phía.
- Đều tạm thời đợi đi!
Một cường giả Ngũ Kiếp trầm quát, tất cả mọi người không dám chạy loạn, chỉ có thể ngoan ngoãn bay xuống, chờ đợi an bài tiếp theo của Phi Yên Cung. Chiến thuyền bị hủy diệt, bọn họ cũng không biết làm sao bây giờ, chỉ có thể chờ đợi an bài của Phi Yên Cung.
- Có vấn đề!
Đôi mắt Lục Ly lóe lên, thần niệm tra xét xung quanh. Vừa rồi phía dưới có tám cường giả, đều là cường giả Ngũ Kiếp. Sau khi tám người phóng ra công kích, lập tức bỏ chạy, điều này làm hắn cảm thấy hơi thở âm mưu.
Vù vù vù!
Ngay khi Lục Ly trầm ngâm, phía xa bắt đầu khai chiến. Một đám người bay lại đây, thoạt nhìn giống như chiến bại, muốn trốn về phía này.
- Không hay rồi!
Thần niệm Lục Ly đảo qua, nhìn sát ý và hưng phấn của một đám cường giả Ngũ Kiếp phía trước, nội tâm hắn âm thầm kêu không ổn.
Thật rõ ràng, tập kích vừa rồi không phải ngoài ý muốn, mà là cố ý.
Mục đích tám người kia là vì dụ dỗ lĩnh chủ Lục Kiếp rời đi, thậm chí chiến đấu gần đó đều có thể ngụy trang.
Mục đích không cần nói cũng biết, có thế lực theo dõi chiến thuyền này, trên chiến thuyền có rất nhiều thương đội, mang theo thần tài bảo vật giá trên trời. Đương nhiên, cũng có thể là kẻ thù của Phi Yên Cung, mục đích tổn hại danh dự của Phi Yên Cung.
Tám người vừa rồi kia rõ ràng là điệu hổ ly sơn, vì muốn dẫn dắt cường giả cấp lĩnh chủ rời đi.
- Chư vị, chúng ta là Phi Yên Cung, mời đừng đến gần, nếu không chúng ta chỉ có thể tự vệ!
Bên này, có cường giả Ngũ Kiếp bay đến, nhưng lần này bất đồng với lần trước, mấy cường giả Ngũ Kiếp đánh bất ngờ, lập tức giết ngay cường giả Ngũ Kiếp của Phi Yên Cung.
- Còn muốn giả mạo Phi Yên Cung? Giết đám cẩu tặc này!
Một cường giả bên kia hét lớn, sau đó mang đại quân xung phong liều mạng. Tiếng hô vừa vang lên, công kích viễn trình đầy trời rơi xuống, như mưa sao băng vụt ra…
Mặc kệ có người đối phó Phi Yên Cung hay là có thế lực muốn đến cướp bóc, Lục Ly đều biết trận chiến này khó tránh khỏi.
Phía xa bay đến một vùng người đông nghìn nghịt, phỏng chừng ít nhất có mấy vạn võ giả, cường giả Ngũ Kiếp cũng không ít. Lục Ly biết trận chiến này khẳng định bại trận, ít nhất trong thời gian ngắn không chống chịu nổi. Chỉ có thể chờ cường giả Lục Kiếp kia trở về mới có thể ổn định thế cục.
Vấn đề là!
Nếu địch nhân có thể điệu hổ ly sơn, vậy khẳng định đã sớm tính kế tốt, lĩnh chủ Lục Kiếp rất có thể không trở về nhanh như vậy. Cho nên Lục Ly chỉ còn lại hai con đường có thể đi, hoặc là tử chiến đến cùng với người của Phi Yên Cung, hoặc là lặng lẽ trốn đi.
Lục Ly chọn con đường thứ hai!
Cường giả tới quá nhiều, tuy thần thể hắn đã đạt tiểu thành, lực phòng ngự tăng nhiều, nhưng lực công kích của hắn vẫn kém xa. Muốn đối chiến với cường giả Ngũ Kiếp, chút chiến lực ấy của hắn còn chưa đủ xem, một khi hắn bị cường giả Ngũ Kiếp nhắm vào, vậy hậu quả sẽ thật tệ hại.
Không chỉ có Lục Ly, hơn vạn người trên chiến thuyền đều nháy mắt hạ quyết định. Phần lớn người chia làm thành từng đoàn, trốn khắp ba phương hướng. Người của Phi Yên Cung khẳng định có thể chống chịu một lát, bọn họ bây giờ còn có cơ hội đào tẩu.
Ầm!
Lục Ly bị một luồng lưu quang đánh trúng, nhưng đối với phòng ngự hiện giờ của hắn, không ảnh hưởng toàn cục, hắn ẩn mình chạy trốn theo một đám người.