Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Sau nửa ngày, sau khi nhiệt độ vẫn tăng lên, linh hồn hắn dao động càng ngày càng lợi hại.
Bịch!
Sau khi trôi qua nửa ngày, khối băng trên người Thiên Gia Tử đột nhiên bạo liệt từng tầng, thân mình hắn bay vụt lên, ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, thanh âm quanh quẩn không ngớt trong Băng Ma Quật.
Ách...
Lục Ly bừng tỉnh, hắn còn chưa kịp phản ứng, Huyết Linh Nhi đã chui vào trong thân thể hắn, sau đó một bàn tay khổng lồ ôm thân thể hắn, mang theo hắn phóng lên trời cao.
Lục Ly lúc này mới cảm giác thân thể thuộc về mình, máu huyết hắn chậm rãi lưu động, thần lực cũng trào ra từ trong thần đan, trong nháy mắt, Lục Ly cảm giác như sống lại.
Ha ha ha ha!
Sau khi lao ra Băng Ma Quật, nhìn thấy núi hoang bên ngoài, Thiên Gia Tử cất tiếng cười to, tiếng cười truyền khắp phạm vi mấy ngàn lý. Mặc dù Thiên Gia Tử cười to, nhưng trong mắt ươn ướt, trong cười mang lệ, thân thể hắn phi thường suy yếu, hô hấp lại phi thường dồn dập, ngực phập phồng không ngừng.
- Rốt cục ra ngoài rồi, Huyết Linh Nhi, làm tốt lắm!
Lục Ly không có cảm xúc thâm sâu như Thiên Gia Tử, nhưng có thể thoát vây, hắn vẫn phi thường vui vẻ. Nhất là lần này còn có thể nhân họa được phúc, điều này khiến tâm tình hắn phi thường không tồi.
- Tiểu Lục Tử, ngươi đã cứu ta một mạng!
- Tiểu Lục Tử, lần này đều nhờ vào ngươi, Thiên Gia Tử ta còn có ngày thấy lại ánh mặt trời.
- Tiểu Lục Tử, đi một lát đi, chúng ta tìm nơi đãi tiệc, chúc mừng một phen.
Sau khi Thiên Gia Tử đi ra, giống như dã thú bị trói buộc nhiều ngày, hưng phấn như một đứa nhỏ. Lục Ly cười khổ vài tiếng nói:
- Lão đại ca, thân thể ngươi bị đóng băng hơn vạn năm, vẫn là không nên ăn uống vội vã. Chúng ta trước an dưỡng mấy ngày, bên ngoài vẫn còn đang đại chiến, sẽ có phiền toái.
- Cường giả?
Thiên Gia Tử cười nhạo:
- Lão phu mấy năm nay tuy cảnh giới không có tăng cấp quá lớn, nhưng công kích linh hồn cũng phi thường bá đạo. Ai dám đến gây sự là tự mình tìm chết. Nhưng ngươi nói cũng đúng, chúng ta an dưỡng vài ngày, cũng không kém thêm mấy ngày.
Lục Ly và Thiên Gia Tử đều lấy ra thần dược tự luyện hóa khôi phục. Lục Ly bị đóng băng vài năm, thân thể phi thường suy yếu, muốn khôi phục toàn bộ, không đến mấy tháng là không thể khôi phục. Nhưng an dưỡng vài ngày, chiến lực hai người vẫn có thể khôi phục không ít.
Mấy ngày sau, Thiên Gia Tử mở mắt, trong con ngươi đều là thần quang rạng rỡ, trên người cũng đều là khí tức mênh mông. Nếu nói lúc trước hắn như lão hổ đói bụng mấy ngày, giờ đây lại như một con cự long vừa thức tỉnh.
- Đi thôi!
Sau khi Lục Ly mở to mắt, Thiên Gia Tử giữ lấy Lục Ly, hóa thành lưu quang phóng đến phương bắc. Thiên Gia Tử bị nhốt hơn vạn năm, thật vất vả mới thoát vây, tự nhiên muốn đi uống rượu ngon, đồng thời cũng tìm hiểu một ít tin tức.
Rầm rầm rầm!
Hai người bay nửa canh giờ, phía trước truyền đến từng tiếng nổ mạnh, thần niệm của Lục Ly và Thiên Gia Tử đều lướt qua, hai người rất nhanh không để ý nữa.
Bởi vì mặc dù bên kia chiến đấu mấy trăm người, hai bên chỉ có một Ngũ Kiếp sơ kỳ, đừng nói Thiên Gia Tử, cho dù là Lục Ly giờ đây ứng phó hẳn cũng không quá khó khăn.
Vù!
Hai người không muốn gây chuyện, bên kia đã có người bay lại đây, Thiên Gia Tử thu lại hơi thở, hơi thở Lục Ly không mạnh, bên kia bay tới hai cường giả Tứ Kiếp đỉnh phong, một người quát lạnh nói:
- Các ngươi là ai? Cút ngay!
Xoẹt xoẹt!
Thiên Gia Tử vốn không phải người thiện lương gì, cộng thêm bị đóng băng hơn vạn năm, nội tâm đã sớm tích lũy lệ khí cuồn cuộn, hắn vung bàn tay to lên, hai người kia không kịp phản ứng, trực tiếp bị đập thành sương máu.
Hừ hừ!
Thiên Gia Tử hừ lạnh hai tiếng, xa xa, một cường giả Ngũ Kiếp tra xét ra tình huống nơi này, lập tức mang theo vài người bay đến. Một cường giả Ngũ Kiếp tập trung thần niệm lên Thiên Gia Tử, nói:
- Ngươi là ai? Dám giết hại người của Hàng Ma Cung ta?
- Hàng Ma Cung? Cái quái gì?
Thiên Gia Tử cười lạnh, vung tay lên, một bàn tay thật lớn xuất hiện, đập lên mấy người kia. Đôi mắt cường giả Ngũ Kiếp kia co lại, muốn tránh né. Quang mang kỳ lạ chợt lóe sáng trong mắt Thiên Gia Tử, hắn liền không thể động đậy.
Ầm!
Thiên diêu địa chấn, chợt xuất hiện một hố sâu, cường giả Ngũ Kiếp kia và mấy người còn lại bị đánh nát thịt, bị giết ngay tức khắc.
- Cái này!
Thần niệm mấy trăm người khai chiến bên kia đảo qua, toàn bộ đều biến sắc, sau đó mọi người không chần chờ gì, cũng không khai chiến nữa, đều hóa thành điểu thú bay trốn ra xa.
Thiên Gia Tử và Lục Ly cũng lười đuổi giết, hai người tiếp tục bay về xa. Sau nửa canh giờ, hai người tìm được một tòa thành nhỏ, Hai người tiến vào trong thành, nhìn thấy một thành trì, bên trong một đám người rộn rạo, náo nhiệt phi phàm, hai người đều có cảm giác như trải qua mấy đời.
- Mang lên đây mười bầu rượu ngon nhất, món ăn ngon nhất!
Thiên Gia Tử và Lục Ly đi vào tửu lâu tốt nhất thành trì. Thiên Gia Tử thu hồi lại khí tức, nếu không cường giả Lục Kiếp sẽ hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người.
Lục Ly lấy ra một bao lớn thần thạch, tiểu nhị trong khách điếm lập tức trở nên ân cần, lập tức mang rượu ngon món ngon ra ngay. Lục Ly và Thiên Gia Tử mở to mồm uống rượu, mở to mồm ăn thịt.
- Sảng khoái! Sảng khoái!
Thiên Gia Tử vừa ăn vừa cười ha hả, thanh âm rất lớn, dẫn đến mọi người gần đó đều liếc mắt nhìn sang. Thiên Gia Tử cũng không để tâm, một mình ăn uống ngấu nghiến, đối ẩm với Lục Ly.
Tiếng cười to của Thiên Gia Tử rốt cuộc khiến người khác bất mãn, một công tử cẩm y bên cạnh hừ lạnh nói:
- Lão nhà quê từ đâu đến? Không hiểu quy củ thì cút đi!
Chát!
Thiên Gia Tử tùy tiện vung tay, đám người cả bàn bên kia bay ra ngoài, nhưng hắn vẫn chú ý một chút, nhóm người này không đụng vỡ tường mà bay ra từ cửa sổ
Thiên Gia Tử, nhưng lộ một chút thủ đoạn, tự nhiên không muốn nhóm người này quấy rầy, làm mất hứng. Lục Ly cũng không quản những điều này, người mạnh nhất thành nhỏ cũng chỉ là Ngũ Kiếp, có gì đáng sợ?
Vù vù vù!