Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 3370 - Chương 3357: Nghịch Long Tộc

Bất Diệt Long Đế Chương 3357: Nghịch Long Tộc

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Tốc độ Lục Ly không quá mau, vẫn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, nhưng hắn rất nhanh bị thám báo tra xét, là thám báo của Nghịch Long Tộc.

- Người nào?

Bốn thám báo vội vàng chạy đến, xông đến Lục Ly. Lục Ly đứng không nhúc nhích, bình tĩnh nói:

- Ta là sứ giả, đại biểu đại nhân nhà ta tìm Nghịch Long Tộc đàm luận một giao dịch.

Lục Ly không bại lộ chuyện hắn tìm Lục Linh mà lợi dụng một thân phận khác. Hắn vốn đại biểu ma vương đến giao dịch với Nghịch Long Tộc, muốn tới đổi nửa cuốn cổ kinh.

- Ngươi? Đàm luận giao dịch với Nghịch Long Tộc?

Trên mặt mấy thám báo lộ vẻ chế giễu. Lục Ly chỉ là một Tam Kiếp đỉnh phong nho nhỏ, đại biểu một đại nhân vật? Đại nhân vật có thể phái Tam Kiếp đỉnh phong làm sứ giả thì năng lực lớn đến đâu chứ?

Một người lập tức xua tay nói:

- Tránh ra đi, tránh ra đi, từ đâu đến thì chạy về nơi đó đi. Đừng càn quấy ở đây, nơi này không phải nơi ngươi có thể đến!

Bốn người căn bản không định để Lục Ly đi vào, đến thông báo thống lĩnh cũng không thông báo một tiếng, một Tam Kiếp đỉnh phong mà cho ra vào thoải mái, vậy là thất trách của bọn họ.

Lục Ly hơi nổi giận, bốn thám báo này chỉ là Tứ Kiếp sơ kỳ, đối với hắn không có áp lực gì, hắn lạnh giọng nói:

- Các ngươi là cái thá gì mà dám ngăn cản ta? Gọi đại nhân các ngươi ra đây gặp ta!

- Muốn chết sao!

Bốn người nhất thời giận tím mặt, một người cầm trường kiếm trong tay, đâm đến ót Lục Ly. Lục Ly không tránh né, mặc cho người này đâm đến. Trường kiếm đâm trúng mi tâm của Lục Ly, lại cảm giác như đâm vào vẫn thạch thiên ngoại, Lục Ly tùy ý vung tay, người nọ bay ngược, hộc máu.

Ách?

Mấy người khác vừa chuẩn bị động thủ, nhìn thấy trên mặt Lục Ly không chút thương thế, trái lại người kia bị đấm một chưởng, khóe miệng tràn ra máu tươi. Sắc mặt ba người lập tức ngưng trọng.

Lục Ly không phải Tam Kiếp đỉnh phong mà là một cường giả che giấu thực lực!

Ba người trầm ngâm một lát, một người nghĩ nghĩ nói:

- Các hạ, ngươi cũng biết Nghịch Long Tộc không phải ai muốn gặp là gặp, ngươi có chứng minh thân phận không?

- Chứng minh thân phận?

Lục Ly hơi kinh ngạc, hắn thật ra có tín vật của Đại Ma Vương đưa. Nhưng thứ này có thể tùy tiện đưa ra sao? Hắn trầm ngâm một lát, nói:

- Không có tín vật, ngươi đi thông báo đi, tìm người của Nghịch Long Tộc đến đây.

- Chuyện này...

Mấy thám báo Tứ Kiếp vẫn hơi chần chờ, nhẫn trong tay Lục Ly sáng ngời, thần thiết xuất hiện, lạnh giọng nói:

- Thứ này có đủ hay không?

- Mảnh vỡ Thánh Binh?

Mấy người này tỏ ra hâm mộ nhìn Lục Ly. Một người gật đầu nói:

- Được rồi, ta đi thông báo, mời đại nhân qua đây một lát.

Lục Ly trầm mặc đứng thẳng, mấy thám báo không dám động đậy, chờ ở một bên. Ước chừng qua hai nén hương, một Ngũ Kiếp sơ kỳ cùng thám báo đi thông báo chạy vội đến. Nhưng người nọ nhìn không giống người Nghịch Long Tộc, không có chút hơi thở chủng tộc đặc thù nào.

- Đây là Dương trưởng lão của Tử Điêu Cung chúng ta!

Thám báo giới thiệu một tiếng, Lục Ly chắp tay nói:

- Bái kiến Dương trưởng lão!

Dương trưởng lão trông có lưng hùm vai gấu, địa vị cao, uy nghiêm lan tỏa, hắn mắt lạnh nhìn quét Lục Ly vài lần, hỏi:

- Ngươi là ai? Đến từ gia tộc gì, vì sao phải gặp người của Nghịch Long Tộc?

Lục Ly nghĩ nghĩ nói:

- Tại hạ đến từ Duẫn gia Lẫm Đông Lục, phụng mệnh đến đàm luận giao dịch với người Nghịch Long Tộc. Dương trưởng lão phiền ngươi dẫn ta đi gặp trưởng lão của Nghịch Long Tộc, bọn họ nhìn thấy ta sẽ biết ngay.

- Lẫm Đông Đại Lục? Duẫn gia?

Dương trưởng lão rõ ràng không tin, hắn hừ lạnh nói:

- Ngươi nói ngươi đến từ Duẫn gia thì sẽ đến từ Duẫn gia sao? Lỡ như ngươi là gian tế địch nhân phái đến? Đến lúc đó mạo phạm đến đại nhân, trách nhiệm này ta đảm đương không nổi. Ngươi có gì chứng minh thân phận không?

- Chứng minh?

Lục Ly nghĩ nghĩ, trực tiếp phóng ra Bác Long Thuật, khí huyết cường đại trong cơ thể tràn ngập, như một con mãnh thú tỉnh giấc, tạo áp lực lên mấy thám báo Tứ Kiếp, ngay cả trưởng lão Ngũ Kiếp cũng có chút thở không nổi.

Nhìn thấy vẻ mặt đề phòng của mấy người, Lục Ly cười cười giải trừ Bác Long Thuật, thu khí tức trở về, lúc này mới nói:

- Không biết Dương trưởng lão có từng nghe nói đến Bác Long Thuật không?

Ách!

Dương trưởng lão ngẩn ra, sau đó kinh hô:

- Không ngờ Tử Đế quy tiên, Bác Long Thuật còn có truyền nhân? Thần thể ngươi đã đạt tiểu thành rồi?

Lục Ly hơi gật đầu, Dương trưởng lão không chút do dự, gật đầu nói:

- Các hạ đi theo ta, bên trong dều là cường giả, ta hy vọng ngươi không nên quá xằng bậy. Còn có một Thái thượng trưởng lão của Nghịch Long Tộc tọa trấn, hậu quả xằng bậy các hạ hẳn phải biết rồi.

- Ta sẽ không tự mình tìm chết!

Lục Ly gật đầu, đi theo Dương trưởng lão đến Kì Liên Phong, một đường bay thẳng, chậm rãi có thể nhìn thấy từng đội quân sĩ, còn có một đám đại doanh.

Nơi Lục Ly đi không phải chiến trường mà là hậu phương. Bên trong đều phòng ngự nghiêm chỉnh, có thể nhìn thấy vô số quân sĩ tuần tra. Rất nhiều quân sĩ đều tập trung vào hắn, nhưng Dương trưởng lão đã mang hắn phi hành, cho nên cũng không có người ngăn trở.

Nhấp nhô không ngừng, đại doanh như một sườn núi, nhìn không thấy cuối. Lục Ly không dám tỏa ra thần niệm, tùy ý dùng ánh mắt nhìn quét vài vòng. Phát hiện quân sĩ hắn có thể ít nhất có mười vạn người.

Tiếp tục phi hành, một đường đều là doanh trại, đều là quân sĩ rậm rạp, ước chừng bay nửa nén hương, doanh trại phía trước ít dần, nhưng đề phòng càng thêm cẩn trọng.

Dương trưởng lão ngừng lại, bên kia cũng có mấy võ giả bay lại đây. Lục Ly nhìn lướt qua, trong mắt nhất thời sáng lên ánh sao. Người phía trước không nhiều lắm, chỉ có sáu người. Bề ngoài sáu người này không khác gì nhân tộc bình thường, nhưng khi cẩn thận cảm ứng, lại cảm giác bọn họ bất đồng. Giống như trên người bọn họ có khí tức độc đáo, có thể tạo cảm giác áp lực cho người khác.

Lúc trước Lục Ly từng gặp Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc, cũng có cảm giác này. Mười đại Thần tộc Viễn Cổ, tự nhiên có hơi bất đồng. Chỉ bằng kiêu ngạo trong xương tủy và phần khí độ kia có thể nhìn ra không tầm thường.

Bình Luận (0)
Comment