Tiểu Bạch có thể phá vỡ Mệnh Luân, nhưng phải tới gần, hơn nữa còn cần đánh lén. Nếu không để Bạch Tu biết, Tiểu Bạch còn chưa nhích tới gần Mệnh Luân đã bị giết.
Sắc trời ở bốn phía càng ngày càng đen, đưa tay đã không thấy được năm ngón, Bạch Tu cảm ngộ được một chút áo nghĩa quả thực rất khủng bố. Hai người thấy không rõ bất kỳ vật gì, nhưng Bạch Tu lại không bị ảnh hưởng, nên chiến lực của hắn sẽ nâng cao một đoạn.
- Rầm rầm rầm!
Công kích của Thiên Đà Tử đều bị Bạch Tu tránh né, kích lên sơn mạch bốn phía, gây nên tiếng nổ vang trời. Ngọn núi bị bổ ra, đá vụn lăn lộn, đại thụ bị chém đứt, bốn phía hỗn độn.
Bạch Tu luôn dùng huyền lực tấn công, đánh ra từng đạo kim quang. Thiên Đà Tử và Lục Ly âm thầm nhức đầu, Bạch Tu không rời Mệnh Luân, Tiểu Bạch liền không thể đánh lén.
- Đi xuống, ngươi cầm Mệnh Luân đụng hắn!
Lục Ly suy nghĩ một chút, chỉ có thể binh đi hiểm chiêu. Thiên Đà Tử gật đầu, hai người đồng thời bay xuống Mệnh Luân, Thiên Đà Tử khống chế Mệnh Luân gia tốc, cảm ứng phương vị của Bạch Tu đánh tới.
- Hừ!
Bạch Tu có hai cái Mệnh Luân chồng chất, uy lực lớn hơn nữa, Thiên Đà Tử muốn tìm chết, hắn có gì phải sợ?
Bạch Tu bay vụt xuống, khống chế Mệnh Luân va chạm với Mệnh Luân của Thiên Đà Tử. Hắn tin tưởng nhiều nhất va chạm mười lần, Thiên Đà Tử sẽ hôn mê.
Phanh! Phanh!
Phía trên rất nhanh truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, mặc dù Lục Ly thấy không rõ, nhưng có thể dựa vào tiếng gió cảm ứng. Hắn bôn tẩu ở trên mặt đất mấy bước, sau đó đột nhiên bay vọt lên, người ở giữa không trung gầm lên giận dữ!
- Ngao...
Lục Ly phóng ra thần kỹ Long Ngâm, bốn phía cuồng phong gào thét, không gian chấn động. Màn đêm bị phá mở, bầu trời xuất hiện tia sáng, Lục Ly có thể mơ hồ thấy hai cái Mệnh Luân.
- Tiểu Bạch!
Cơ hội như thế, Lục Ly làm sao có thể bỏ qua? Hắn vung Tiểu Bạch, như lưỡi kiếm sắc bén vọt tới. Thân thể Lục Ly rơi xuống, ở giữa không trung huyễn hóa ra từng hư ảnh, ánh mắt nhìn xa xa.
- Ách?
Khiến hắn có chút kinh ngạc là, Thiên Đà Tử lại bị tiếng gầm làm kinh hãi, trong mắt Bạch Tu cũng đầy kinh ngạc, hai người vốn đang giao thủ đều ngừng lại.
- Chết...
Ánh mắt của Lục Ly khóa chặt Bạch Tu, móng vuốt của Tiểu Bạch đã bắt được Mệnh Luân, nhanh chóng gặm cắn, đối với Lục Ly mà nói, lúc này Bạch Tu đã không khác người chết.
- Không đúng...
Bạch Tu phản ứng rất nhanh, phát hiện được vấn đề. Ánh mắt của hắn như dao găm quét về phía Tiểu Bạch, chiến đao trong tay sáng lên, muốn chém giết Tiểu Bạch.
- Thiên Đà Tử, công kích!
Lục Ly làm sao có thể cho Bạch Tu cơ hội? Hắn gầm một tiếng, hơn nữa thanh âm là dùng thần kỹ Long Ngâm phát ra. Thanh âm vang dội phương viên trăm dặm, toàn bộ Huyết Sát Đảo đều có thể nghe được rõ ràng.
Tiếng gầm khiến linh hồn của Thiên Đà Tử đau nhói, nhưng hắn biết lúc này cực kỳ mấu chốt, cắn răng vung vẩy chiến đao. Bạch Tu không có biện pháp, chỉ có thể trước tránh né công kích của Thiên Đà Tử, nếu không hắn có thể sẽ bị chém giết.
Chờ hắn tránh né công kích, Tiểu Bạch đã gặm ra một cái động chui vào rồi, Bạch Tu muốn tấn công cũng đã muộn.
- Hưu!
Hắn giống như Vũ Dương, kinh hoàng khống chế Mệnh Luân bay trở lại, đáng tiếc đã muộn. Tốc độ của Tiểu Bạch quá nhanh, nháy mắt đã phá hư hoa văn trong Mệnh Luân, ánh sáng của Mệnh Luân nhanh chóng ảm đạm, cuối cùng hoàn toàn không bị khống chế.
- Phốc...
Bạch Tu ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu, Mệnh Luân bị hủy, nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề, sắc mặt không chút huyết sắc.
- Hưu!
Thân thể Lục Ly hóa thành tàn ảnh lao tới, vung Kình Thiên Kích chém đứt cổ Bạch Tu, Lục Ly thu đầu lâu vào trong không gian giới.
- Tiểu Bạch, đi rồi!
Lục Ly hét lớn, Tiểu Bạch bay vụt lên. Lục Ly nhìn Thiên Đà Tử, người sau hiểu ý, cắn răng bay lên Mệnh Luân, chở Lục Ly bay về phía hai chiến trường còn lại.
Lục Ly tới trễ mấy nén hương, Huyết Sát Đảo đã máu chảy thành sông. Cho nên lúc này hắn không nghỉ ngơi, thời gian kéo càng lâu, võ giả của Huyết Sát Đảo thương vong sẽ càng nhiều.
Quả nhiên...
Đợi Lục Ly chạy tới phụ cận một chiến trường, bên này đã thi thể đầy đất. Nơi này có hơn hai ngàn võ giả Huyết Sát Đảo, lúc này chỉ còn dư lại không tới tám trăm người, rất nhiều Thần Hải cảnh bị chém chết, Lục Ải Nhân chỉ còn dư lại một người.
- Bạch Tu đã bị giết, bọn ngươi không đầu hàng mà nói... Giết chết bất luận tội!
Giới chỉ trong tay Lục Ly phát sáng, cầm đầu Bạch Tu lớn tiếng hét. Đồng thời hắn và Thiên Đà Tử vọt xuống, bắt đầu đồ sát.
Thiên Đà Tử bị thương rất nặng, một cánh tay không còn, nhưng Lục Ly không có bảo hắn nghỉ ngơi, hắn chỉ có thể liều mạng tấn công. Hắn khống chế Mệnh Luân nghiền ép về phía các Hồn Đàm cảnh, ung dung đồ sát một mảnh.
Thất trưởng lão và Cửu trưởng lão đều ở bên này, Thất trưởng lão bị chém một chân, còn thảm hại hơn Thiên Đà Tử. Hắn thấy Lục Ly tới, nước mắt tuôn đầy mặt, Huyết Sát Đảo cuối cùng cũng được cứu.
Huyết Sát Đảo còn lại tám trăm võ giả sĩ khí đại chấn, bắt đầu đi theo Lục Ly và Thiên Đà Tử phản công. Bên quân đoàn Bạch Tu lại sợ hãi không ngớt, lão đại chết rồi, Nhị thống lĩnh Tam thống lĩnh bị Thiên Đà Tử nghiền ép thành bãi thịt, còn đánh cái rắm?
- Đầu hàng, chúng ta đầu hàng!
Rốt cục có người sợ hãi rống lên, sau đó mọi người đi theo quỳ rạp xuống đất, ném binh khí đầu hàng.
Lục Ly huyễn hóa ra mười mấy cái Quỷ Ảnh, thế không thể ngăn cản, hắn không có phóng thích thần kỹ Long Ngâm, vì không cần thiết. Hắn và Thiên Đà Tử chém giết mấy chục võ giả muốn chạy trốn và ngoan cố chống cự, sau đó rống lên:
- Toàn bộ cắt đứt chân, sau đó trói lại!
Còn có mấy trưởng lão Thần Hải cảnh thương thế tương đối nhẹ, lập tức dẫn người như bầy sói phóng tới, vung chiến đao cắt đứt chân các Thần Hải cảnh trong hồ phỉ, sau đó trói lại. Không có biện pháp, hiện tại cường giả của Huyết Sát Đảo quá ít, Lục Ly sợ mình vừa đi, những người này sẽ không trấn áp được.
- Đi!