Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Cả đám lầm lũi hành tẩu, một đường tiến thẳng về hướng tây. Bởi vì đa phần các nơi ở phía đông các nàng đều từng thăm dò qua, song không phát hiện thấy có lối ra, vậy nên lần này bọn họ chọn đi về hướng tây. Riêng trung bộ các nàng không dám đi, bởi vì bên kia có ba bộ lạc Dã Nhân lớn, tổng cộng lên tới mấy trăm vạn Dã Nhân.
Tiếp tục đi tới, tầm nửa ngày sau lại lần nữa gặp phải mười mấy tên Dã Nhân, lần này không cần Tượng Linh Lung ra tay, cường giả Tượng gia ra tay liền đã có thể nhẹ nhàng đánh giết.
Người bên phía Lục Ly đều hớn hở như điên, dưới đại thụ dễ hóng mát, mặc dù không biết có thể tìm tới lối ra hay không, nhưng đi theo cường giả chí ít an toàn sẽ được bảo chứng, còn sống tiếp mới có hi vọng chạy thoát, đúng không nào?
Ô ô!
Lại qua một ngày, lần này chúng nhân gặp phải một đám Dã Nhân tương đối lớn, số lượng ước chừng hơn mấy ngàn người, hơn nữa còn là từ hai hướng đồng thời vọt tới.
- Lão Lộc, dẫn theo người của ngươi người đi kiên trì một lúc, đợi chúng ta diệt xong hết bên này, lập tức quay sang hỗ trợ!
Tượng Hùng Phi quát khẽ một tiếng, đám Lục Ly đi theo mà không làm gì, cảnh này khiến rất nhiều người Tượng gia âm thầm khó chịu trong lòng. Với tình hình bây giờ, hắn không khả năng để người của mình đi ngăn cả hai đầu, bọn Lục Ly sống chết thế nào hắn cũng không để ý, tự nhiên phải để người bên kia đi ngăn đỡ lại một lát.
- Tốt!
Lộc đại nhân đáp lời không chút ngập ngừng, ánh mắt nhìn về phía Lục Ly, hắn biết mặc dù bên này tới hơn hai ngàn Dã Nhân, nhưng đối với Lục Ly mà nói thì hoàn toàn không có áp lực.
- Các ngươi giúp ta áp trận!
Lục Ly nhàn nhạt nói, sau đó tung người lướt đến như gió, trong tay hiện ra một thanh nhuyễn kiếm. Nếu Tượng Hùng Phi đã nói chỉ cần trụ vững một lát, hắn chắc chắn sẽ không sử dụng Hào Giác, rốt cuộc trụ một lát thì không thành vấn đề.
- A...
Người bên phía Tượng gia nhìn thấy Lục Ly một mình phóng đi, những người còn lại chậm rãi theo sau, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ người này là cường giả ẩn tàng? Nhưng rõ ràng khí tức sinh mệnh còn rất trẻ.
Tượng Linh Lung thúc giục Bạch Ngọc phiến, nàng đảo mắt nhàn nhạt liếc qua, trong lòng hơi có chút kinh ngạc. Chỉ là lúc này Dã Nhân đầu bên kia đã xông tới, nàng không có quá nhiều thời gian để cân nhắc.
Keng keng!
Vô số cốt tiễn đánh trúng Lục Ly, phát ra tiếng vang trầm muộn, Lục Ly trừ áo bào bị bắn ra mấy lỗ ra, trên da thịt chỉ xuất hiện chút điểm nhỏ màu trắng thôi.
Hắn phóng thích khí huyết cường đại, cả người thoạt nhìn như một con cuồng sư đang phẫn nộ, vọt thẳng vào trong đại quân Dã Nhân, nhuyễn kiếm không ngừng khua múa.
Từng tên Dã Nhân ôm đầu quay cuồng, cảnh này càng khiến cường giả Tượng gia kinh ngạc không thôi, không ngờ Lục Ly không chỉ có phòng ngự cường đại, mà còn là một tên cường giả linh hồn...
Tượng Linh Lung khống chế Bạch Ngọc Phiến phóng thích một lần công kích, vẫn như trước, một hơi liền đóng băng gần ngàn Dã Nhân, nàng đang định phóng thích lần công kích thứ hai, lại nghe được tiếng kinh hô của võ giả Tượng gia gần đó.
Lập tức quét mắt nhìn qua, chỉ thấy Lục Ly đã nhẹ nhàng trấn áp hơn trăm Dã Nhân, trong mắt tức thì cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Song rất nhanh liền khẽ cười giễu cợt, tiếp tục khống chế Bạch Ngọc Phiến tấn công.
Nàng công kích ba lần, Dã Nhân bên này đều biến thành tượng băng. Nét mặt nàng lần nữa chuyển thành trắng bệch, như một nữ tử xinh xắn vừa mới qua cơn trọng bệnh.
Bên này xông ra hơn mười người đánh giết đám Dã Nhân kia, Tượng Hùng Phi thấy sắc mặt Tượng Linh Lung không dễ nhìn, vội nói:
- Linh Lung, dù sao bên kia cũng chịu được nổi, ngươi trước nghỉ ngơi một lát, chúng ta đi phối hợp tiêu diệt sạch đám bên đó, tên Lục Sát Thần kia rất mạnh.
- Không cần, bảo hắn trở về đi!
Tượng Linh Lung lắc đầu nói:
- Nơi đây không thể ở lâu, hơn nữa cũng không thể thả chạy Dã Nhân, bằng không rất dễ bại lộ hành tung. Vẫn phải để ta, hắn không được!
Rất nhiều người bên phía Lục Ly nghe được lời này của Tượng Linh Lung, một nữ tu sĩ không phục bĩu môi lẩm bẩm nói:
- Lục Sát Thần không được? Nhìn xem, hắn nhẹ nhàng trấn áp mấy ngàn Dã Nhân thế kia...
Nghe vậy, Tượng Linh Lung khẽ cười nhạt, lại không nói gì. Bên kia Tượng Hùng Phi phái người chuyển lời Tượng Linh Lung cho Lộc đại nhân, Lộc đại nhân lập tức lên tiếng để Lục Ly lui về.
Nghe xong, Lục Ly lập tức triệt thoái không chút ngập ngừng, hắn không lui theo đường cũ mà phá vây theo hướng khác. Rất nhanh đã giết ra đường máu, vọt tới sau một ngọn núi nhỏ, phóng thích Long Ngâm thần kỹ, quát to:
- Linh Lung tiểu thư, xem ngươi biểu diễn.
Mặc dù Lục Ly đứng cách hơi xa, nhưng vẫn một mực thúc giục đại đạo chi ngấn, bởi thế lời Tượng Linh Lung hắn cũng mơ hồ nghe được, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, nói hắn không được? Nếu đã không được, vậy hắn liền lười động thủ, nhìn xem Tượng Linh Lung động thủ là được rồi.
Lời nói hơi có chút ý vị khiêu hấn của Lục Ly khiến Tượng Linh Lung rất khó chịu, bao năm qua không thiếu nam tử sử dụng đủ các loại thủ đoạn nhằm gây ấn tượng trước mặt nàng, ở trong mắt nàng, loại thủ đoạn này của Lục Ly chính là dục cầm cố túng. Nếu Lục Ly thật là thanh niên tuấn ngạn thì cũng thôi, đằng này hắn chỉ là một tên Tứ Kiếp sơ kỳ hiểu chút bí thuật linh hồn, giả bộ thanh cao cái gì đấy?
Tượng Linh Lung không đáp lời Lục Ly, mà thúc giục Bạch Ngọc Phiến bắt đầu tấn công, cùng lúc, mấy người Tượng Hùng Phi cũng ra tay phối hợp với Tượng Linh Lung.
Mười người che chắn trước mặt, bọn Tượng Hùng Phi đứng phụ trợ hai bên, Tượng Linh Lung chủ công, tiêu tốn một đoạn thời gian, toàn bộ Dã Nhân đều bị trấn áp, sau đó bên này xông ra mười tên Ngũ Kiếp bắt đầu tiến hành chém giết.
Nửa canh giờ sau, đại bộ đội tiếp tục đi tới, khi nhìn thấy Lục Ly bay trở về, Tượng Linh Lung nhàn nhạt liếc nhìn, trong mắt hiện đầy vẻ châm chọc. Chứng kiến cảnh đó, trong lòng Lục Ly rất khó chịu, nữ nhân này nghĩ mình là Hằng Nga tiên nữ chắc? Gặp ai đều cảm thấy kém mình một bậc?