Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Song phương tụ lại tán gẫu không ngừng, quả nhiên người Không Gian Thành là đến sau mới tiến vào, bọn hắn vào đây gần vạn người, có một tên cường giả cấp Lĩnh Chủ dẫn đội, nhưng bị Dã Nhân cường lực chặn đánh, giờ chỉ còn sót lại chút người này.
Song phương tụ lại, ai nấy đều thổn thức cảm khái không thôi. Vốn có thể còn sống đã không dễ dàng, huống hồ giờ còn gặp được người quen.
Kỳ Đinh Đông và Tượng Linh Lung ngồi lại hàn huyên một lúc, sau đó Tượng Linh Lung kéo tay Kỳ Đinh Đông đi tới, giới thiệu với Lục Ly:
- Lục Sát Thần, vị này là Đinh Đông, là tiểu thư Không Gian Thành, tỷ muội tốt của ta.
Mắt Kỳ Đinh Đông đảo quanh người Lục Ly một lượt, sau đó lại nhìn chằm chằm hồi lâu. Không đợi Lục Ly nói chuyện, trong mắt nàng đã chớp qua một tia vẻ giảo hoạt, uốn ba tất lưỡi nói:
- Linh Lung, vị này là ý trung nhân của ngươi?
- Phi!
Mặt Tượng Linh Lung thoáng ửng đỏ, giả bộ muốn đi xé miệng Kỳ Đinh Đông, giận nói:
- Nha đầu ngươi nói nhăng nói cuội gì đấy?
Kỳ Đinh Đông cười khanh khách, vừa tránh né vừa trêu đùa nói:
- Ở Hàn Triều Hải Vực có ai mà không biết Linh Lung tiểu thư là băng sơn mỹ nhân chưa từng tỏ ra thân thiện với nam tử nào. Thiên Ngữ ca ca nhà ta theo đuổi ngươi bao năm mà ngươi chẳng hề để ý. Giờ lại cố ý dẫn ta đến làm quen người này, chẳng phải quá không bình thường?
Hai người đùa giỡn một lát, lúc này Kỳ Đinh Đông mới đi tới, Lục Ly cười khổ chắp tay nói:
- Gặp qua Đinh Đông tiểu thư.
- Hì hì, không cần khách khí vậy đâu!
Kỳ Đinh Đông có vẻ khá thân thiện, có lẽ là bởi Tượng Linh Lung trịnh trọng giới thiệu Lục Ly, nàng chớp chớp mắt nói:
- Lục Sát Thần, ngươi phải cố gắng lên, tranh thủ bắt lại Linh Lung, để cho đám công tử Hàn Triều Hải Vực tức đến nhảy vực.
- Ngươi còn nói...
Tượng Linh Lung lần nữa đuổi đánh, Kỳ Đinh Đông vội xin tha, nói:
- Được rồi, không đùa nữa, trước nói chính sự đi. Lục Sát Thần, Linh Lung nói ngươi có nắm chắc mang bọn ta ra ngoài?
- Hả?
Bọn Kỳ Thiên Ấn dồn dập ghé mắt nhìn sang, ánh mắt ai nấy đều nóng rực. Bọn hắn đã chuyển tới chuyển lui trong này rất lâu, lại một mực không tìm thấy lối ra. Vốn hơn vạn người vào đây, giờ chỉ còn lại không đến ngàn người.
Lục Ly trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có nhất định nắm chắc, chẳng qua lối ra nhiều khả năng nằm trong đại bản doanh Dã Nhân, các ngươi muốn đi theo thì phải chuẩn bị tinh thần.
Lục Ly không phải quá muốn mang theo nhóm người này, Kỳ Thiên Ấn mang đến cho hắn cảm giác không quá diệu, hắn sợ xảy ra ngoài ý. Nếu không phải đã đi cùng bọn Tượng Linh Lung Lộc đại nhân lâu vậy rồi, thậm chí hắn sẽ một mình đi ra.
- Đại bản doanh Dã Nhân?
Lời này của Lục Ly khiến chúng nhân biến sắc, nét mặt Kỳ Đinh Đông và Kỳ Thiên Ấn đều không quá dễ nhìn. Rất nhanh, cũng có người nghi ngờ, khoan nói bên kia thật có lối ra hay không, dù có lối ra chắc gì bọn hắn đã qua được?
Phải biết ba đại bộ lạc Dã Nhân đều cách nhau không quá xa, bọn hắn có ba đại Tộc Vương, chiến lực tương đương cấp Lĩnh Chủ. Trong tình trạng không thể sử dụng thần lực, chiến lực chúng nhân giảm mạnh. Dù Lĩnh Chủ cũng không hẳn đối đầu được với Tộc Vương Dã Nhân, mấy tên Lĩnh Chủ bị giết chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Giờ Lục Ly lại muốn dẫn bọn hắn tới đại bản doanh Dã Nhân? Thế khác gì chủ động chui đầu chịu chết đâu?
Rất nhiều người nghi vấn, có người còn mỉa mai chế giễu, rõ ràng không quá tín nhiệm Lục Ly. Then chốt là cảnh giới Lục Ly rất thấp, chỉ có Tứ Kiếp sơ kỳ, nếu là cường giả cấp Lĩnh Chủ nói ra lời này, có lẽ còn sẽ có người tin tưởng.
- Lục Sát Thần!
Kỳ Đinh Đông mở miệng hỏi dò:
- Ngươi nói lối ra nằm trong đại bản doanh Dã Nhân, sao ngươi biết được chuyện này? Căn cứ vào đâu? Không lẽ chỉ là phỏng đoán?
Nếu không phải là tỷ muội tốt với Tượng Linh Lung, Kỳ Đinh Đông thậm chí sẽ không nhiều lời mà trực tiếp quay mặt đi thẳng. Lúc này, nàng nghiêm mặt truy hỏi, mặt xinh như ngọc, mắt như sao trời, có một phen vận vị đặc biệt. Nhất là chân nàng rất dài, thắt lưng nhỏ nhắn, khí chất đa biến như là tinh linh.
Rất nhiều người nghi vấn Lục Ly, Lục Ly vốn không muốn giải thích, tin hay không của chuyện của bọn họ. Chẳng qua Kỳ Đinh Đông đã thật tình muốn hỏi, hắn vẫn nhẫn nại giải thích một phen:
- Ta hơi có nghiên cứu Thần Văn pháp trận, thế giới này do một vị Đại Năng tế luyện, nơi đây là một thần trận cường đại. Đã là thần trận, tự nhiên sẽ lưu lại chút vết tích, ta chuyển tới chuyển lui trong thế giới này rất lâu, cuối cùng phát hiện một ít ngấn tích, suy tính được vị trí lối ra.
- Vậy à...
Kỳ Đinh Đông khẽ gật đầu, song rõ ràng không quá hài lòng với lời giải thích của Lục Ly, then chốt là Lục Ly quá trẻ, bằng chừng ấy tuổi thì tạo nghệ phương diện Thần Văn có thể lớn được đến đâu?
Thần Văn không phải chân ý, một vài thiên tài yêu nghiệt có thể nhẹ nhàng lĩnh hội chân ý pháp tắc cường đạ, nhưng Thần Văn không phải là thứ có thể một lần cảm ngộ là xong, mà cần nhiều năm miệt mài cảm ngộ từng chút từng chút một.
Kỳ Đinh Đông nghĩ nghĩ rồi hỏi tiếp:
- Dù lối ra thật ở trong đại bản doanh Dã Nhân, ngươi có nắm chắc mang bọn ta vào dược đó? Phải biết nơi ấy có Tộc Vương Dã Nhân, thực lực hoàn toàn đủ sức nghiền ép chúng ta.
- Không nắm chắc!
Lục Ly nhún vai nói:
- Ta chỉ muốn đi thử xem, các ngươi nguyện ý theo ta thì đi, không nguyện ý thì thôi, chỉ đơn giản như vậy.
Lục Ly vốn định giao hảo một phen với tiểu thư Không Gian Thành, như thế sau này tới Không Gian Thành ngồi truyền tống trận cũng tiện. Chẳng qua nếu đám người này đã không tín nhiệm hắn, hắn việc gì phải thu bọn họ vào trong Thiên Hàn Châu để mang đi, bởi thế đành tùy các nàng.
Thái độ Lục Ly không quá tốt, ai nấy đều có thể cảm nhận được rõ ràng. Lập tức có cường giả bên phía Không Gian Thành tỏ vẻ khó chịu, chẳng qua Kỳ Đinh Đông và Kỳ Thiên Ấn lại đều tỏ vẻ nghiêm túc coi trọng.
Vì sao?
Nếu Lục Ly không có mấy phần tự tin, hắn há có thể ngông cuồng đến vậy? Như thế có gì tốt cho hắn?