Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đối với Huyết Sát Hoàng, Lục Ly có cảm giác tin tưởng gần như mù quáng, cường giả cấp Đế đối phó một đám Dã Nhân đều dễ như trở bàn tay, càng đừng nói sở dĩ đám Dã Nhân này cường đại được như vậy còn là nhờ Huyết Sát Hoàng.
Lục Ly thu lại Huyết Linh Nhi, dựa vào nhục thân toàn lực bôn tẩu, tốc độ không đạt tới cực hạn, nhưng cũng vô cùng tấn mãnh.
Phanh phanh phanh phanh!
Lục Ly vừa mới lao ra, tầng tầng mặt đất nơi xa tức thì nổ tung, tiếp đó mấy trăm Dã Nhân bắn ra. Lục Ly lấy ra Hào Giác đề phòng vạn nhất, chỉ là lúc này Hồn Châu chợt sáng lên, một đạo u ảnh xuất hiện sau lưng Lục Ly, u ảnh hình thành nên một quầng sáng, khiến Lục Ly nhìn như một vị Ma Thần vô địch.
Dã Nhân phía dưới nhìn thấy u ảnh kia, lập tức bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, kinh hô mấy tiếng, sau đó đồng loạt bay xuống bò rạp dưới đất, thân hình không ngừng run rẩy.
- Ách?
Lục Ly kinh ngạc, Huyết Sát Hoàng có được thủ đoạn như thế hắn không khó hiểu, nhưng chẳng phải Huyết Sát Hoàng là Tổ Thần của bọn hắn ư? Vì sao vừa nhìn thấy Huyết Sát Hoàng lại bị dọa cho run rẩy, chứ không phải kích động quỳ bái?
- Đây là thần tích Ma Thần ta tạo ra trước kia!
Huyết Sát Hoàng truyền âm nói:
- Muốn Dã Nhân triệt để sùng bái ngươi, tự nhiên phải hàng xuống tại họa, để bọn hắn tuyệt vọng, sau đó lại trợ giúp bọn hắn, vậy liền có thể biến thành chúa cứu thế, bọn hắn mới sẽ triệt để tin phục ngươi. Bộ dạng hiện ra sau lưng ngươi chính là bộ dạng Ma Thần , thế nên bọn hắn nhìn thấy mới kinh hãi.
- Lợi hại!
Lục Ly cảm khái, có vẻ Huyết Sát Hoàng chơi trò này rất thuận tay. Hắn không có chút cố kỵ nào nữa, một đường chạy như điên, tốc độ đạt đến cực hạn. Không ngừng dẫn ra Dã Nhân dưới lòng đất, nhưng tất cả Dã Nhân vừa thấy được hư ảnh sau lưng hắn lập tức bị dọa cho bò rạp dưới đất, không dám có chút dị động nào, càng không dám ra tay tấn công.
Cứ vậy, Lục Ly một đường lao nhanh, trên đường gặp phải vô số Dã Nhân, lại sướng thông không trở, Lục Ly triệt để yên tâm, lao thẳng tới bộ lạc Dã Nhân.
Tốc độ đạt tới cực đại, hiệu suất tăng cao, vẻn vẹn sáu ngày sau hắn đã đứng bên ngoài một tòa thành trì. Đồng thời thấy được hai cỗ thi thể treo trên thành, chính là thi thể Hàn Sơn Cư Sĩ và Tượng Hùng Quân.
Trên tường thành đứng đầy Dã Nhân, quảng trường bên ngoài tường thành cũng toàn là Dã Nhân, từ xa xa Lục Ly thấy được ba tên Dã Nhân đứng trên cổng thành, ba người này đều đội vương miện, khí huyết xung thiên, nhiều khả năng chính là Tộc Vương Dã Nhân Tộc.
Ông!
Hư ảnh sau lưng Lục Ly tan biến vô ảnh vô tung, thay vào đó cả người Lục Ly bắt đầu phát sáng, một hư ảnh màu vàng hiện ra, hư ảnh kia bay lên giữa trời, cao tới trăm trượng, như là một hoàng kim cự nhân, thần uy hạo hãn theo đó khuếch tán, nhìn càng giống một vị thần.
Bịch, bịch!
Vô số tiếng quỳ rạp vang lên, bao gồm cả ba tên Dã Nhân đầu đội vương miện cũng quỳ xuống, không ngừng dập đầu bái lạy, từng tiếng hô thành kính vang lên, trên trăm vạn Dã Nhân quỳ bái, cảnh tượng sao mà kinh người.
- Lợi hại!
Lục Ly thở ra một hơi, dưới sự chỉ dẫn của Huyết Sát Hoàng chậm rãi bay tới, khi đi ngang qua tường thành hắn nghĩ nghĩ liền thu lại thi thể Hàn Sơn Cư Sĩ và Tượng Hùng Quân.
Hưu!
Cuối cùng hắn bay vào một tòa thành bảo trong thành, trong thành bảo kia có một hố đen cực lớn, Lục Ly không chút nghĩ ngợi bay thẳng vào trong.
Ông!
Trời đất quay cuồng, mười mấy giây sau, trước mắt hắn lóe lên bạch quang, sau đó hiện ra trên một đảo nhỏ. Hắn đưa mắt nhìn bốn phía, thấy được hàn triều trắng xóa, bầu trời xanh thẳm, đột nhiên có cảm giác như vừa qua một kiếp người.
Đảo nhỏ là hoang đảo, không thấy có người. Lục Ly như thể đột ngột hiện ra từ trong hư không, thần niệm hắn tản ra, phát hiện có thể nhẹ nhàng phóng thích thần niệm, thần lực cũng có thể vận chuyển, lập tức như trút được gánh nặng.
- Rốt cục đi ra!
Lục Ly thở phào một hơi, ở trong tiểu thế giới kia, ai cũng không chắc sống sót được, cường giả Lĩnh Chủ đều chết, với chút chiến lực của hắn thì chẳng tính là gì.
May mà hắn có Trật Tự Thần Liên, đúng thời khắc mấu chốt cứu hắn một mạng, đồng thời thuận lợi rời khỏi tiểu thế giới kia. Trong lòng không khỏi cảm khái, có chút náo nhiệt tốt nhất đừng nên tùy tiện đến xem, náo nhiệt lần này thiếu chút khiến hắn mất mạng. Mấy chục vạn người tiến vào, đi ra lại chỉ còn gần ngàn người, nếu không nhờ hắn, gần ngàn người kia e rằng đều không ra được.
Ông!
Thiên Ly Châu lấp lánh quang mang, từng nhóm từng nhóm võ giả được truyền tống ra, vừa đi ra ai nấy đều lập tức quét nhìn chung quanh. Thấy được hàn triều trên biển, vô số người kinh hỉ đan xen, có người lớn tiếng reo hò, có người vui đến phát khóc.
Ngay cả mấy người Kỳ Thiên Ấn Lộc đại nhân Tượng Linh Lung Kỳ Đinh Đông đoạn thời gian trước trong lòng cũng phải gánh chịu áp lực lớn vô cùng, trơ mắt nhìn vô số người chết đi, các nàng đi ngủ đều không yên giấc. Trong đầu sản sinh đủ loại ý niệm tiêu cực bi quan, thậm chí rất nhiều người đã chuẩn bị đón nhận tử vong.
Giờ lại được thấy ánh mặt trời!
Các nàng rốt cục còn sống đi ra, cảm giác vui sướng sống sót sau tai nạn này, dù là cường giả như Kỳ Thiên Ấn đều khó mà che dấu được.
Ánh mắt Lộc đại nhân nhìn Lục Ly càng thêm phần dị dạng, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông ôm nhau vui mừng một lúc, sau đó đều quay đầu nhìn về phía Lục Ly, trong mắt hiện đầy vẻ phức tạp.
Kỳ Thiên Ấn cũng tương tự, ánh mắt nhìn Lục Ly khác hẳn trước đây, như thể muốn nhìn thấu hắn, xem xem đến cùng Lục Ly đã ẩn giấu đi bài tẩy gì.
Kỳ thật không chỉ mỗi Kỳ Thiên Ấn Kỳ Đinh Đông, lần này bao gồm cả Lộc đại nhân và Tượng Linh Lung đều không có lòng tin quá lớn đối với Lục Ly. Rốt cuộc Lục Ly cũng nói ra lối ra nằm ngay trong đại bản doanh Dã Nhân tộc, phải biết nơi đó có sự hiện diện của Tộc Vương Dã Nhân Tộc, là tồn tại có thể nhẹ nhàng diệt sát Tượng Hùng Quân và Hàn Sơn Cư Sĩ.
Chẳng lẽ Lục Ly là một cường giả cấp Lĩnh Chủ ẩn tàng?