Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Phía ngoài, Kỳ Thiên Ngữ dương dương đắc ý ngồi trong hậu viện nhà gỗ, thản nhiên rót nước trà để uống, vẻ tự đắc hiện rõ trên mặt.
Tay cầm tháp lưu ly bảy màu, thỉnh thoảng lại cảm ứng một phen, Đế Binh này rất cường đại, thần niệm hắn đều không thể vươn vào, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng sống chết của người trong đó.
Một nén hương sau, hắn lần nữa cảm ứng, phát hiện khí tức Lục Ly thêm phần cường đại, hắn không khỏi nhíu mày, Lục Ly bị luyện hóa lâu như vậy mà vẫn chưa bị trọng thương? Khí tức sinh mệnh vẫn rất tràn đầy, chẳng hề có vẻ gì là sắp chết cả.
Mới đầu Kỳ Thiên Ngữ quả thực đã động sát tâm, nhưng giờ hắn lại không dám giết Lục Ly, rốt cuộc làm thế ảnh hưởng sẽ rất không tốt. Thân là đệ nhất công tử Kỳ gia, hắn vẫn có một ít cái nhìn đại cục, không đến mức tùy ý làm loạn.
Bởi thế hắn mới lại cảm ứng lần nữa, xem xem Lục Ly đã chết chưa, nếu Lục Ly sắp chết, lập tức liền đình chỉ tháp lưu ly bảy màu vận chuyển.
Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã qua một canh giờ, sinh cơ Lục Ly vẫn cứ tràn đầy, không khác lúc vừa tiến vào là mấy. Kỳ Thiên Ngữ càng thêm kinh dị, chỉ là hắn cũng không biết nên làm sao, đành phải tiếp tục chờ đợi.
Rất nhanh, lại nửa ngày trôi qua, nét mặt Kỳ Thiên Ngữ rất mất tự nhiên, bởi vì Lục Ly vẫn bình chân như vại, vẫn sinh mệnh lực tràn đầy, mặc dù không biết ở trong đó có chịu tội hay không, nhưng chí ít thì còn chưa chết.
- Làm sao có thể?
Kỳ Thiên Ngữ nghĩ không thông, lão tổ nhà hắn từng đích thân nói qua, đừng nói Tứ Kiếp Ngũ Kiếp, dù là Lĩnh Chủ Lục Kiếp bình thường, một khi bị phong ấn vào trong bảo vật này thì đều sẽ bị luyện hóa đến chết. Lục Ly mới là Thiên Thần Tứ Kiếp, tuy nhục thân rất cường đại, nhưng há có thể không cách nào luyện hóa?
Kỳ Thiên Ngữ không nghĩ thông, cũng không có khả năng thả ra Lục Ly, thế là đành phải tiếp tục chờ đợi, hắn đã không còn tâm tình uống trà, thu hồi trà cụ, bắt đầu tiến hành lĩnh hội đạo ngấn trên bàn cờ.
Năm ngày nữa qua đi, mỗi cách một ngày Kỳ Thiên Ngữ lại quan sát Thất Thải Lưu Ly tháp một lần, phát hiện Lục Ly vẫn giống hệt trước đây, không có chút thay đổi nào. Sau đó hắn chẳng thèm đi nhìn nữa.
Rốt cuộc Lục Ly không chết được, cũng không ra được, trước cứ nhốt chết trong tháp lưu ly bảy màu, chờ sau này đi ra lại giao cho Trưởng Lão Điện Kỳ gia xử lý. Hắn đã thành công phong ấn Lục Ly, mục đích lập uy tính là đạt thành.
Quay sang tham ngộ bàn cờ một đoạn thời gian, phát hiện không cách nào lĩnh hội đạo ngấn ở đây, hắn đứng dậy đi tới bên đầm nước, Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông chính đang ở chỗ này.
Hắn muốn đánh sắt nhân khi còn nóng, nhân cơ hội tán đổ Tượng Linh Lung. Hắn vừa trấn áp Lục Ly, cảm thấy tương lai tươi đẹp đang ở ngay trước mặt. Cho rằng Tượng Linh Lung sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác, bởi thế bèn đi tới ngồi xuống bàn bên cạnh Tượng Linh Lung, lấy ra một ít mỹ tửu và món ngon, cười nói:
- Linh Lung, Đinh Đông, tu luyện không phải một lúc mà thành, nghỉ ngơi chút đi, yên tâm, Lục Sát Thần không chết được, ta sẽ hạ thủ lưu tình.
Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông mở mắt, thần sắc Kỳ Đinh Đông không giấu được lửa giận, Tượng Linh Lung lại như băng hàn, không có chút tình tự ba động nào, cũng không nhìn Kỳ Đinh Đông mà nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đinh Đông, ta muốn đi Loạn Thạch Lĩnh dạo một vòng, ngươi đi không? Chỗ này ruồi nhặng nhiều lắm, ở lại không thoải mái.
- Được!
Kỳ Đinh Đông khẽ gật đầu đứng dậy, thị uy nhìn sang Kỳ Thiên Ngữ một cái, nói:
- Linh Lung, chúng ta đi, ở đây đúng là rất không thoải mái.
Hai người tha thướt rời đi, lưu lại một trận hương gió, bỏ Kỳ Thiên Ngữ sắc mặt khó coi Kỳ Thiên Ngữ ngồi một mình bên đầm nước.
Tượng Linh Lung và Kỳ Đinh Đông rời đi, Lục Ly bị trấn áp, Vấn Đạo Cốc bỗng chốc trở nên an tĩnh, không ai gây sự, đều tự tìm nơi tham ngộ đạo ngấn, cơ hội vào đây rất khó được, ai cũng không muốn lãng phí thời gian.
Mới đầu Kỳ Thiên Ngữ còn thỉnh thoảng quét nhìn tháp lưu ly bảy màu một lượt, nhưng nửa năm sau đó, phát hiện Lục Ly vẫn bình chân như vại, hắn cũng lười đi xem, cứ thế để tháp lưu ly bảy màu ở một bên, nếu Lục Ly thật chết rồi, vậy thì tính là Lục Ly xui xẻo.
Trong thời gian ngắn, có vẻ phía Tượng Linh Lung khó mà có tiến triển được gì, Kỳ Thiên Ngữ lại không dám bức quá gấp, như thế sẽ triệt để chọc cho Tượng Linh Lung chán ghét. Kỳ Thiên Ngữ bèn cũng tĩnh tâm bắt đầu lĩnh hội pháp tắc đạo ngấn, nhìn xem có thu hoạch được gì không?
Lục Ly an nhàn Thối Thể trong bảo tháp, hỏa diễm nơi đây rất bá đạo, có thể khiến cho nhục thân hắn không ngừng đề thăng. Đáng tiếc pháp tắc lạc ấn lại quá huyền diệu, tham ngộ hơn nửa năm mà chẳng có chút tiến triển nào.
Trên vách tường bốn phía có vô số đường vân, những đường vân này tạo thành một vài bức tiểu đồ, hình nhỏ hợp lại thành đại đồ, giữa các đại đồ lại trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, thoạt nhìn như là một bức Tinh Không Đồ mênh mông, huyền diệu vô cùng.
Huyết Sát Hoàng không nhắc nhở nửa lời, lấy năng lực Huyết Sát Hoàng, hẳn có thể xem thấu rất nhiều thứ, nhưng hắn không truyền âm, hiển nhiên là muốn Lục Ly tự mình lĩnh hội.
Chẳng qua thứ như pháp tắc chân ý, nếu dựa vào người khác nhắc nhở, dù có thể tăng nhanh tốc độ, sau cùng lại rất khó đại thành. Bởi vì ngươi không cảm ngộ được bản chất, không nhìn thông thấu, người khác nhắc nhở ngươi, đó là cảm ngộ của người khác, như thế ngược lại càng dễ xảy ra vấn đề.
- Nơi đây có tổng cộng ba mươi ba bức đồ, đến cùng là đang thuyết minh pháp trận chân ý gì?
Lục Ly nhíu mày, nghĩ mãi vẫn không thông, hắn ẩn ẩn cảm giác được thứ ẩn giấu bên trong những bức đồ này không phải chân ý, mà càng giống một loại thần thông kỳ dị.
Rốt cuộc giờ vẫn chưa nhìn ra được gì, Lục Ly đành phải tiếp tục tham ngộ, trong lúc bế quan, thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã hai năm đi qua.