Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Có Đại Ân Với Ngươi

Bất Diệt Long Đế Chương 351: Có đại ân với ngươi

Nếu như không dẫn... Hai người vừa trốn, chắc chắn người Liễu gia sẽ bị giết sạch.

- Thiếu chủ đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi được.

Một giọng nói sâu kín truyền đến từ sau lưng, Lục Ly và Thiên Đà Tử sợ tới mức dựng tóc gáy. Hai người lấy ánh mắt quái lạ nhìn về phía sau, sau khi thấy bóng người kia, Lục Ly lại ngạc nhiên.

Phía sau bọn họ, không biết khi nào xuất hiện một người, một trung niên bạch y thắng tuyết, tay cầm bảo kiếm, tóc trắng, nét mặt như đao khắc, khuôn mặt lãnh khốc.

Minh Vũ!

Lục Ly có ấn tượng rất sâu, Thiên Đà Tử chưa từng gặp qua Minh Vũ. Bất quá hắn cảm ứng được khí tức của Minh Vũ, vẻ mặt kinh hãi, bởi vì hắn căn bản dò xét không ra cảnh giới của đối phương.

Lục Ly nuốt nước bọt hỏi:

- Minh Vũ đại nhân, mới vừa rồi là ngươi... cứu ta?

- Đúng vậy!

Trên mặt Minh Vũ không có chút thần sắc biến hóa, lãnh khốc không gì sánh được nói:

- Không chỉ vừa rồi, dưới Luyện Ngục Bích, đánh giết Vũ Phi Giáp cũng là ta. Còn có đi Thiên Vũ Quốc giúp các ngươi dọn dẹp thám báo, dẫn dắt người Vũ gia rời đi, cũng là ta!

- Này...

Lục Ly và Thiên Đà Tử đờ người ra, đầu óc mơ hồ.

Toàn bộ Bắc Mạc, vô số người đang suy đoán, cường giả có được ""Thế"" ở dưới Luyện Ngục Bích giết Vũ Phi Giáp là ai? Đều điều tra cường giả thần bí đi theo Lục Ly tới Thiên Vũ Quốc, lại không nghĩ rằng là cùng một người.

Minh Vũ, đứng đầu trong ngũ quái của Thiên Đảo Hồ, người duy nhất cự tuyệt Bạch gia còn có thể sống thoải mái, còn làm một tiểu thư Bạch gia tuẫn tình vì hắn, cuối cùng vẫn bình an vô sự.

Đây là một nam nhân bí hiểm, đã từng quỳ trước Lục Ly, phía sau bởi vì Lục Ly không cách nào kích hoạt lệnh bài của Lục Nhân Hoàng mà ảm đạm rời đi. Hắn không còn tới Huyết Sát Đảo, nhưng không nghĩ tới hắn luôn âm thầm bảo hộ Lục Ly.

Lục Ly và Thiên Đà Tử nhìn Minh Vũ, đôi mắt chớp tắt, nội tâm khó có thể bình phục, Minh Vũ lại mặt không biểu cảm, không nói một lời, lãnh khốc tới cực hạn.

Ước chừng qua mười mấy tức, Lục Ly mới giật mình tỉnh lại, hắn hỏi:

- Minh Vũ đại nhân, ngươi đột phá Quân Hầu cảnh rồi?

Minh Vũ vẫn không cười, thờ ơ gật đầu nói:

- Lúc tới Huyết Sát Đảo thấy ngươi đã chuẩn bị xong toàn bộ linh tài, sau khi trở về đã đột phá Quân Hầu cảnh.

- Lợi hại!

Thiên Đà Tử và Lục Ly âm thầm cảm khái, Minh Vũ là độc hành hiệp, không có gia tộc ủng hộ, dựa vào mình lại có thể tập hợp đủ toàn bộ linh tài. Còn có thể ung dung đột phá Quân Hầu cảnh, người này là thiên tài tuyệt đỉnh nha.

Lục Ly trầm mặc chốc lát, hỏi một vấn đề trọng yếu nhất:

- Minh Vũ đại nhân, lần trước không phải ngươi xác định ta không phải con trai của Lục Nhân Hoàng sao? Vì sao còn gọi ta là thiếu chủ? Còn luôn âm thầm bảo hộ ta? Hơn nữa... ta không cách nào kích hoạt lệnh bài của chủ nhân ngươi nha.

- Hắc hắc!

Minh Vũ rốt cục cười, đáng tiếc có chút lạnh, hắn khoát tay nói:

- Lệnh bài kia là giả, ta cố ý thử xem. Về phần ngươi là thiếu chủ, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi thì đã xác định.

Oanh!

Giới chỉ trong tay Minh Vũ phát sáng, lấy ra một bức tranh. Trên bức họa vẽ một nam tử anh tuấn, Lục Ly nhìn thoáng qua, thân thể liền run rẩy dữ dội.

Bởi vì...

Khuôn mặt của nam tử kia và Lục Ly tương tự đạt tới tám phần, này rõ ràng là bức họa của Lục Nhân Hoàng, Minh Vũ đã sớm biết thân phận của hắn.

- Lệnh bài giả?

Lục Ly cau mày, có chút không hiểu hỏi:

- Minh Vũ đại nhân, vì sao ngươi phải dùng giả lệnh bài? Hơn nữa lúc ấy ngươi còn làm bộ như nhận lầm ta?

- Bởi vì Bạch Yên!

Minh Vũ giải thích:

- Lúc ấy Bạch Yên đang dò xét, chắc hẳn ngươi cũng cảm ứng được? Ngươi đã không muốn thừa nhận ngươi là con trai của Lục Nhân Hoàng, ta liền diễn một tuồng kịch giúp ngươi che dấu thân phận, dù sao ta có thể âm thầm bảo hộ ngươi nha.

- Yên phu nhân!

Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, lúc ấy mình không thừa nhận mình là con trai của Lục Nhân Hoàng, cũng bởi vì phụ cận còn có một cường giả ẩn nấp dò xét, không nghĩ tới là Yên phu nhân.

Lục Ly ngơ ngác, lần nữa hỏi:

- Minh Vũ đại nhân, phụ thân ta... thật có đại ân với ngươi?

- Đương nhiên!

Minh Vũ gật đầu, trịnh trọng nói:

- Trên thực tế, phần lớn linh tài ta tu luyện, đều là phụ thân ngươi cho. Ta có thể cảm ngộ thế, là phụ thân ngươi chỉ điểm. Bạch gia không dám đụng đến ta, là bởi vì phụ thân ngươi gặp qua Thiên Ngục lão nhân. Phụ thân ngươi có ân tái tạo với ta, ta đã sớm thề, phụng hắn làm chủ, đi theo hắn cả đời.

- Nguyên lai là như vậy.

Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, rất nhiều băn khoăn trong nội tâm đều được cởi bỏ. Minh Vũ giống như một mê đề, lại không nghĩ rằng đều bởi vì phụ thân của hắn Lục Nhân Hoàng.

- Chẳng qua...

Lục Ly nghĩ nghĩ, lại không giải thích được, hắn cau mày nói:

- Vì sao trước kia ngươi không tới tìm ta và tỷ tỷ? Chúng ta ở Địch Long bộ lạc bị người khi dễ mười mấy năm, tỷ tỷ thiếu chút nữa chết rồi, lúc này còn bị người mang đi Thanh Châu.

- Xin lỗi, thiếu chủ!

Trên mặt Minh Vũ lộ ra vẻ áy náy, nói:

- Ta ở Thiên Lương Quốc có cừu gia, không dám ra Thiên Đảo Hồ. Hơn nữa ta độc lai độc vãng, không biết chuyện bên ngoài Thiên Đảo Hồ, cũng rất ít quan tâm. Nếu không phải Bạch Yên phái người nhắc nhở ta, ta cũng không biết thiếu chủ tồn tại. Ta cho rằng chủ nhân đã sớm trở về Trung Châu Lục gia, nên đợi đột phá Quân Hầu cảnh lại đi Trung Châu tìm chủ nhân.

- Vậy sao!

Tất cả đều hiểu rõ, kỳ thực ở thời điểm Minh Vũ lấy ra bức họa của Lục Nhân Hoàng, Lục Ly liền tin hắn. Lục Ly chưa gặp Lục Nhân Hoàng, nhưng liếc mắt liền nhận định đây là phụ thân của hắn, nó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

Hơn nữa hành vi của Minh Vũ ở Luyện Ngục Bích, ở Thiên Vũ Quốc, Lục Ly đã coi Minh Vũ là người mình.

Rầm rầm rầm...

Phía tây bắc truyền đến tiếng nổ lớn, phỏng chừng đám người Bạch Lãnh, Yên phu nhân đang vây giết Vũ Phi Nông. Lúc này Lục Ly lại không có chút lo lắng, bởi vì bên cạnh hắn là một Quân Hầu cảnh, còn là Quân Hầu cảnh cảm ngộ được thế.

Bình Luận (0)
Comment