Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Nhóm Tượng Linh Lung đi vào lều của mình. Lục Ly suy nghĩ một hồi, khiến Huyết Linh Nhi bố trí thần văn trong lều, chẳng những bố trí cho chính hắn, còn bố trí một số thần văn phòng ngự cho hai nàng, một là phòng ngừa rình ngó, thứ hai là phòng ngừa tránh cho bị kẻ địch đánh bất ngờ.
Bố trí mấy thần văn đơn giản xong, Lục Ly bế quan, tranh thủ từng giây từng phút thời gian tu luyện. Kỳ Đinh Đông và Tượng Linh Lung thì không bình tâm xuống được, hai người lần đầu tiên đến chiến trường quy mô lớn, còn là lấy thân phận quân sĩ bình thường, quan trọng nhất là Lục Ly sẽ cùng bọn họ sóng vai chiến đấu.
Vốn cho rằng Lục Ly đi ra ngoài sẽ rời khỏi, lại không ngờ rằng xuất hiện biến cố lớn như vậy, Lục Ly dứt khoát lựa chọn ở lại. Nếu lựa chọn ở lại thì chắc chắn sẽ không đi ngay, đại quân Ma Uyên không rút, phỏng chừng Lục Ly sẽ không đi, hiện giờ Kỳ gia cũng không rảnh đưa hắn đi Tử Dương đại lục.
Lục Ly ở lại, còn trở thành Vinh Dự Trưởng Lão của Kỳ gia, chẳng những khiến Kỳ Đinh Đông rất là vui vẻ, cũng làm Tượng Linh Lung mừng thầm. Tuy rằng nàng cũng không có hy vọng xa vời Lục Ly ở rể Tượng gia bọn họ, nhưng hắn ở lại khiến nàng thầm mừng.
Ù ù ù!
Một ngày rưỡi sau, một tiếng kèn trầm thấp mà nặng nề vang lên, ba người Lục Ly chui ra khỏi lều, họ trông thấy đại quân tụ tập ở mạn bắc, ba người vội vàng đi tập hợp.
Trên áo của ba người đều gắn dấu hiệu chĩa đinh ba màu đỏ, đây là dấu hiệu của Thường Thắng Quân, ba người cũng nhìn thấy bên kia có chiến kỳ của Thường Thắng Quân, họ tập hợp đến chỗ quân đội của mình.
Thống soái của Thường Thắng Quân, Kỳ Đông Lưu đã đứng chờ, hơn nữa bay lên giữa không trung, để người của Thường Thắng Quân dễ tụ tập lại.
Chờ giây lát, Thường Thắng Quân tập kết gần đầy đủ, Kỳ Đông Lưu vung tay lên nói:
- Toàn quân xuất phát, theo ta hành động!
Thường Thắng Quân không quá đông người, chỉ cỡ mười vạn người, phổ biến đều là Tứ Kiếp hậu kỳ và Tứ Kiếp đỉnh phong. Có một số võ giả Ngũ Kiếp, cỡ hai, ba trăm người. Có hơn mười người Ngũ Kiếp đỉnh phong, tính ra cũng là một quân đội thực lực không tệ.
Thường Thắng Quân bay hướng núi lớn mạn bắc, thần niệm của nhóm Lục Ly sớm vươn ra ngoài, tra xét khắp nơi. Sau khi bay đi mạn bắc mấy vạn dặm, nhóm Lục Ly lần đầu tiên gặp quân sĩ của Ma Uyên, nhưng bọn họ trông thấy đều là xác chết.
Người khổng lồ!
Quân sĩ của Ma Uyên trung bình đều rất cao lớn, cao cỡ ba, bốn thước, dáng người khôi ngô, toàn thân đều có vảy màu lam, trên mặt cũng có. Bề ngoài của họ giống như người, nhưng lưng có tiêm thứ, hai vai cũng có gai, trên khuỷu tay, đầu gối đều có gai. Bọn họ có ba con mắt, móng vuốt sắc bén, sau lưng có cái đuôi, trên đầu có một sừng.
Xem bề ngoài thì sinh vật của Ma Uyên thật ra không khác gì mãnh thú, khiến Tượng Linh Lung cùng Kỳ Đinh Đông có chút ngượng ngùng là, đám quân sĩ Ma Uyên không mặc quần áo, dưới thân treo lủng lẳng một cây khổng lồ giống con rồng dữ tợn, thoạt trông đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.
“Những thứ này đều là quái vật, các nàng xem chúng như mãnh thú, dã thú là được, có gì phải ngượng ngùng? Nếu chiến đấu với sinh vật mà các nàng thẹn thùng thì sẽ chết thật sự thảm.”
Lục Ly truyền âm qua, sắc mặt của hai nữ nhân này khôi phục bình thường, thẹn thùng liếc nhau. Đến nơi này thì không phân nam nữ, bọn họ chỉ là một chiến sĩ, đối diện quân sĩ Ma Uyên hung ác mà bọn họ thấy ngại ngùng? Vậy khác gì tìm đường chết?
Ầm ầm ầm!
Mạn bắc vọng lại tiếng nổ trầm, bộ đội tiên phong đã đánh với quân sĩ Ma Uyên, nhóm Lục Ly lập tức dồn hết sự chú ý về phương bắc, thần niệm quét qua, ba người tra xét đến quân đội của Ma Uyên.
Quân đội Ma Uyên rậm rạp như châu chấu lao nhanh mà đến, tất cả quân sĩ Ma Uyên thoạt trông giống hệt nhau, trong mắt nhóm Lục Ly thì bề ngoài giống y như đúc, như khắc cùng một khuôn mẫu.
Quân sĩ Ma Uyên sống và quân sĩ Ma Uyên chết có sự khác biệt, hơi thở của quân sĩ Ma Uyên sống cực kỳ khủng bố, giống như từng cơn lũ mãnh thú, hơi thở xa xưa bạo ngược tàn ác ập đến, khiến không gian bên này như đông lại.
“Ba ngươi hãy tạm đứng xem cuộc chiến!”
Kỳ Đông Lưu liếc qua, truyền âm:
“Thoạt tổng quân sĩ Ma Uyên giống nhau nhưng chia ra hai loại, phương thức chiến đấu cũng hoàn toàn khác nhau, các ngươi cẩn thận quan sát, cảm thấy có nắm chắc thì hãy ra chiến trường. Ta nói trước, trừ phi xuất hiện cường giả cấp Ma Chủ, nếu không thì ta sẽ không quản các ngươi, đây là bên trên dặn dò, các ngươi tự lo sự sống chết.”
Ầm ầm ầm!
- Hú hú hú!
- Giết, giết!
Trên Đông An Sơn Mạch, đại quân Ma Uyên và đại quân nhân tộc đụng độ. Bên Ma Uyên rót vào đại khái mười mấy vạn đại quân, chia ra ba phần, mỗi bên cỡ ba, bốn vạn. Tam Trọng Thiên thì xuất động ba quân đoàn, mỗi bên mười vạn người, hai bên mở ra huyết chiến trên Đông An Sơn Mạch.
Quân sĩ Ma Uyên không có kẻ yếu, mỗi một tên đều phi thường cường đại, toàn bộ thân thể cực kỳ khủng bố, giơ tay nhấc chân có thể phá núi vỡ đá. Sơn mạch ở đây đã bị đánh tan hoang, nhiều núi lớn bị san bằng, rất nhiều chỗ bị đánh ra khe rãnh sâu hoắm, nhìn thấy ghê người.
Quân đội của Ma Uyên chia ra hai loại, một loại là dạng thuần sức mạnh, trong tay cầm rìu chiến sản xuất hàng loạt, mạnh mẽ chém ra, tùy tay một kích đều có thể xử núi to, lực lượng cực kỳ khủng bố. Trên rìu chiến còn toát ra dòng khí màu đen mang theo tính ăn mòn mãnh liệt.
Một loại quân đội Ma Uyên khác chủ yếu là công kích linh hồn, nhưng không đại biểu cơ thể của chúng yếu đuối, khi con mắt thứ ba mở ra đại biểu công kích linh hồn bắt đầu. Trong thân thể chúng nó còn tồn tại Ma Hồn khác, mỗi lần Ma Hồn được thả ra công kích võ giả bên Tam Trọng Thiên, các võ giả gặp công kích linh hồn thì sẽ phối hợp lực lượng công kích, sức sát thương rất cường đại.
- Hú hú!
Lục Ly đang đánh với một quân sĩ Ma Uyên, hắn cầm một thanh trọng đao, trọng đao này có chút lai lịch, là binh khí của một lão ma bị Lục Ly đánh chết trong Sí Viêm Đảo.