Sau khi nàng ta trở lại Bạch Đế Sơn, mày vẫn luôn nhíu chặt, chưa từng giãn ra. Tuy nhìn từ ngoài mặt thì lần này chắc sẽ rất thuận lợi, dù sao chiến lực của Thiên Ngục Lão Nhân cũng rất bưu hãn, năm đó một mình độc đấu tộc trưởng của tam đại vương tộc, còn thành công đánh bị thương hai người. Lần này nếu tam đại vương tộc không muốn lưỡng bại câu thương, khẳng định sẽ không dám xằng bậy.
Nhưng... Yên phu nhân vẫn luôn có chút lo lắng, có chút tâm thần không yên, nhưng lại không thể nói ra được là xảy ra ở đâu?
Trong Lộ Thiên Các Lâu, sau khi Yên phu nhân xử lý xong một số sự vụ, nghĩ nghĩ một chút rồi phất tay nói:
- Đi thả Thu Tuyết, Hạ Sương ra, bảo Thu Tuyết tới đây giúp ta làm chút chuyện.
Tuy Bạch Thu Tuyết tuổi còn nhỏ, nhưng tâm tư kín đáo, thông minh trí tuệ, rất có mấy phần phong phạm của Yên phu nhân năm đó. Yên phu nhân cũng vẫn muốn bồi dưỡng nàng ta, việc lần này đích xác rất nhiều, cộng thêm đã bàn xong với bên Lục Ly, Yên phu nhân cũng hết giận rồi.
Hai tỷ muội rất nhanh liền được dẫn tới, Bạch Thu Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, Bạch Hạ Sương lại bĩu môi, không thèm nhìn Yên phu nhân.
Sau khi Bạch Thu Tuyết đi vào lầu các, hành lễ nói:
- Tiểu cô, lão tổ tông tới Thiên Vũ Quốc khai chiến à? Các phương diện đều bố trí xong rồi chứ?
- Ừ!
Yên phu nhân gật đầu, không hề hòa nhã với hai tỷ muội. Trầm mặc một hồi, Yên phu nhân nói:
- Hai nha đầu các ngươi cũng không còn nhỏ, nên biết điều một chút. Giúp ta xử lý chính vụ, ngoài ra có thời gian thì tới Lạc Nhật Thành một chuyến, hàn gắn quan hệ với Lục Ly.
Tuy hai tỷ muội bị nhốt, nhưng vẫn biết một chút tin tức bên ngoài. Vừa nghe vậy Bạch Hạ Sương lập tức tò mò hỏi thăm:
- Tiểu cô, vì sao ngươi lại đột nhiên bỏ qua cho Lục Ly? Còn tặng Lạc Thần Thành cho hắn? Chẳng lẽ Lục Ly đã đồng ý gia nhập Bạch gia chúng ta à?
Bạch Thu Tuyết cũng rất hiếu kỳ, tuy hai người biết một số tin tức, nhưng cơ mật hạch tâm thì khẳng định là không nghe ngóng được.
Hai người vẫn không nghĩ thông, với sự hiểu biết của hai người đối với Yên phu nhân, sao có thể cúi đầu trước Lục Ly?
Yên phu nhân nghĩ nghĩ một chút, vẫn quyết định không che giấu, khóe miệng lộ ra một nụ cười đùa cợt:
- Với tính cách của hắn thì sao có thể gia nhập Bạch gia chúng ta? Hơn nữa... Với thân phận của hắn, căn bản chướng mắt Bạch gia chúng ta.
- Hả?
Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Hạ Sương há hốc, trong mắt đẹp đều là vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Mày liễu của Bạch Thu Tuyết thì nhíu lại, lẩm bẩm:
- Thân phận? Chướng mắt? Chẳng lẽ...
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Yên phu nhân, sau khi có được sự xác định của người sau, nàng ta mới bừng tỉnh đại ngộ, cảm khái nói:
- Chẳng trách thân thế của hắn luôn là một câu đố, nếu hắn là nhi tử của người đó, tất cả đều dễ hiểu.
Bạch Hạ Sương thì ngây ngô hơn, gãi gãi đầu, nàng ta vẫn không hiểu hỏi:
- Tỷ, ngươi nói gì thế, Lục Ly rốt cuộc là thế nào?
Bạch Thu Tuyết giải thích:
- Lục Ly là con trai của Lục Nhân Hoàng, Lục Nhân Hoàng mà hai mươi nămtrước từng đại náo Bạch Đế Sơn.
- Hả?
Bạch Hạ Sương há hốc miệng, một lúc sau mới có phản ứng:
- Lục Ly, Lục Ly, hắn, hắn...
- Được rồi!
Yên phu nhân cắt ngang lời Bạch Hạ Sương, trịnh trọng dặn dò:
- Việc này các ngươi tuyệt đối không được truyền ra ngoài, cũng đừng đắc tội với Lục Ly. Lục Ly không ở lại Thiên Đảo Hồ lâu đâu, chắc rất nhanh sẽ tới Trung Châu, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở lại. Đương nhiên nếu có thể kéo gần quan hệ với hắn, ngày sau một khi Lục Ly đắc thế ở Lục gia, nói không chừng sẽ nhớ tới tình cũ của chúng ta, giúp Bạch gia chúng ta một tay.
- Sắp đi à?
Trên mặt Bạch Thu Tuyết lộ ra vẻ mất mát, nàng ta lên tiếng hỏi:
- Tiểu cô, trong khoảng thời gian này Lục Ly đã tới Bạch Đế Sơn à?
- Không!
Yên phu nhân nhìn lướt qua Bạch Thu Tuyết, nghiêm mặt nói:
- Thu Tuyết, đừng nghĩ quá nhiều, đó là rồng của Trung Châu, không phải rồng của Bắc Mạc chúng ta, hắn không thể ở tại Bắc Mạc nho nhỏ. Lão tổ tông đã tính quẻ cho các ngươi rồi, các ngươi nhất định sẽ gả cho Nhân Hoàng của Bắc Mạc, cho nên các ngươi không có hy vọng với Lục Ly. Hơn nữa, Lục Nhân Hoàng năm đó đại náo Bạch Đế Sơn, lão tổ tông thiếu chút nữa bị hắn một chưởng đập chết, ngươi cảm thấy lão tổ tông sẽ đồng ý à?
- Tiểu cô, ta không phải có ý này!
Mặt Bạch Thu Tuyết lập tức đỏ lên, nhưng vẻ mất mát lại không thể che giấu.
Bạch Hạ Sương thì cả nửa ngày vẫn không khép miệng lại được, cảm khái nói:
- Tiểu tử Lục Ly đó không ngờ lại có lai lịch lớn như vậy, cha hắn là Nhân Hoàng? Là Nhân Hoàng...
- Sương Nhi!
Bạch Thu Tuyết nghĩ nghĩ một chút rồi lên tiếng:
- Ngươi có rảnh thì đi thăm Lục Ly đi, ta không đi đâu, ở lại giúp tiểu cô xử lý công việc.
- Được rồi!
Bạch Hạ Sương lập tức gật đầu nói, nàng ta hiện tại tràn ngập tò mò đối với Lục Ly, hận không thể lập tức truyền tống tới Lạc Thần Thành tìm Lục Ly để hỏi cho rõ ràng.
Yên phu nhân nghĩ một chút, thấy Bạch Hạ Sương đi cũng tốt, nha đầu này vô tâm vô phế, đi hàn gắn quan hệ với Lục Ly thì tốt hơn.
- Ngươi đi đi, thuận tiện đưa tới mười bản huyền kỹ Thiên cấp!
Yên phu nhân phất phất tay, Bạch Hạ Sương lập tức vui mừng bước đi. Nàng ta trời sinh hiếu động, bị nhốt một đoạn thời gian mới được thả ra, lập tức như chim thoát lồng, một khắc cũng không thể ngồi yên.
Bạch Thu Tuyết nhìn bóng lưng của Bạch Hạ Sương, ánh mắt trở nên ảm đạm, mày liễu nhíu chặt, trên mặt không thể vơi đi được vẻ ưu thương.
Yên phu nhân nhìn ra tâm tư của nàng ta, đi tới kéo tay nàng, thở dài:
- Chuyện nhân sinh, không như ý. Chúng ta sinh ra ở đại gia tộc, còn là nữ tử, vận mệnh của chúng ta đã được định trước từ khi chào đời rồi. Cho nên đừng lún quá sâu, cuối cùng người bị thương lại chính là mình, tiểu cô không hy vọng ngươi trở thành... Độc Quả Phụ thứ hai.
Đại quân của Thiên Đảo Hồ rất nhanh đã đổ bộ, một vạn người rời khỏi chiến thuyền, cứ như vậy rầm rập chạy đi, trên trời mười chiếc phi thuyền thiết giáp từ từ đi theo.