- Lão tổ tông ta rất hận Lục gia ngươi, cho nên... Ngươi đừng có ý đồ không an phận với bản tiểu thư, bằng vào ngươi thì vẫn chưa đủ tư cách đâu.
- Ha ha ha!
Lục Ly lại cười ha hả, hắn càng lúc càng tính cách này của Bạch Hạ Sương. Cười một hồi, hắn tò mò hỏi:
- Cha ta năm đó suýt chút nữa thì đập chết lão tổ tông nhà ngươi? Đây là sự thật à?
- Cha ngươi là Nhân Hoàng, tuy lão tổ tông nhà ta chiến lực bưu hãn, từng một mình lực ép tộc trưởng của tam đại vương tộc, nhưng nói như thế nào thì cũng chỉ là Quân Hầu cảnh đỉnh phong. Kém một cảnh giới, bại bởi cha ngươi cũng là bình thường.
Bạch Hạ Sương đang nói lại phát hiện bàn tới việc này thì có chút nâng sĩ khí của người khác, diệt uy phong của mình, liền xua tay nói:
- Không nói cái này nữa, Lạc Thần Đảo của Lục Ly ngươi có gì chơi vui không? Ở Bạch Đế Sơn buồn chết ta.
- Ha ha!
Lục Ly chỉ cười không tiếp lời, trong đầu lại nghĩ tới chuyện của Lục Nhân Hoàng.
Minh Vũ từng nói cha hắn và Thiên Ngục Lão Nhân từng có hiệp nghị, xem ra hiệp nghị này chỉ là điều ước bất đắc dĩ, Lục Nhân Hoàng vì Minh Vũ mà thiếu chút nữa đập chết Thiên Ngục Lão Nhân.
Lục Ly trầm tư một lát, nói:
- Ngươi cảm thấy buồn thì ở chỗ ta chơi mấy ngày, ta bảo Liễu Di dẫn ngươi đi chơi.
- Ta không thèm, truyền ra lại tổn hại tới danh dự của bản tiểu thư.
Giới chỉ trong tay Bạch Hạ Sương sáng lên, lấy ra mười cuốn sổ, ném lên bàn, nói:
- Ta tới đây là để đưa cho ngươi huyền kỹ, thuận tiện chắp nối quan hệ với ngươi. Lục Ly, quan hệ của chúng ta còn cần chắp nối à? Sau này ngươi cường đại rồi, Bạch gia chúng ta mà gặp nạn thì ngươi có tới giúp chúng ta không?
Lục Ly có chút không biết phải nói gì, nha đầu này quả nhiên là ngây thơ ngốc nghếch, nào có kiểu chắp nối như vậy?
- Chắc không đâu!
Hắn suy nghĩ rất nghiêm túc, nghiêm mặt nói:
- Bạch gia chúng ta gặp nạn thì liên quan gì tới ta? Có điều... Nếu ngươi và tỷ tỷ ngươi gặp nạn, nếu ta có năng lực, khẳng định sẽ tới hỗ trợ.
Nghe thấy nửa câu trước, sắc mặt Bạch Hạ Sương lập tức trở nên ủ ê, thiếu chút nữa thì tức giận. Nghe tới nửa câu sau thì mới chuyển giận thành vui, vô tâm vô phế bật cười:
- Lục Ly, có những lời này của ngươi là được rồi. Ngươi làm việc của ngươi đi, bản tiểu thư trở về giúp tiểu cô xử lý chính vụ. Không cần tiễn, dừng bước, dừng bước.
Lục Ly có chút không biết phải nói gì, sờ sờ mũi:
- Ta đâu có định tiễn ngươi đâu.
Đại quân của Thiên Đảo Hồ một đường tiến về phía trước, giống như châu chấu quá cảnh, nơi đi qua, tất cả gia tộc lớn nhỏ trong thành trì đều bị cướp sạch.
Qua ba bốn ngày, các gia tộc ở ven đường học khôn, sớm đã mang theo tộc nhân, tài phú, linh tài rời khỏi thành trì, chờ đại quân đi qua rồi lại quay về.
Nhưng!
Sau khi đại quân của Thiên Đảo Hồ đi qua hai thành trì mà không kiếm được gì, liền thay đổi lộ tuyến. Hơn nữa bắt đầu chia ra, chia làm mười đại quân, giống như mười mũi tên nhọn thổi quét về phía Vũ Đế Thành.
Lần này lại nhiều gia tộc hơn gặp tai ương, phạm vi bao phủ của mười đại quân rất rộng. Ngươi có thể trốn đi đâu được? Rất nhiều quận thành đều không có truyền tống trận.
Tam đại vương tộc không có bất kỳ động tĩnh gì, từng thời từng khắc đều có thám báo ẩn núp trong ba vương thành, cường giả của tam đại vương tộc mà có hành động sẽ lập tức bị phát hiện.
Thời gian từng ngày trôi qua, đã cách Vũ Đế Thành càng lúc càng gàn, bên Thiên Đảo Hồ càng lúc càng náo nhiệt. Rất nhiều người bắt đầu giao dịch, đánh cược, cược Vũ gia có phản kích hay không? Có thể chống cự được mấy canh giờ? Cược Vũ Hóa Thần sẽ kéo mấy Bất Diệt cảnh chết cùng.
Yên phu nhân càng bận hơn, Bạch Thu Tuyết đi theo nàng ta mỗi ngày đều chỉ có thể ngủ hai ba canh giờ. Vô số tình báo truyền về, cần phân tích, tổng hợp, sau đó lại truyền tới cho bọn Bạch Hỉ. Lần này đại quân của Thiên Đảo Hồ chỉ có một vạn người, thám báo Bạch gia phái ra lại đạt tới mấy vạn người...
Tình báo là tất cả!
Thiên Vũ Quốc là địa bàn của người khác, không có tình báo thì Thiên Ngục Lão Nhân sẽ như người mù. Nếu muốn thắng trận chiến này một cách thật đẹp, vậy cần nắm giữ toàn bộ tình báo của Bắc Mạc.
Cũng may tất cả đều rất bình thường, Vũ gia không chạy, các gia tộc ngũ phẩm và tam đại vương tộc của Bắc Mạc đều rất im lặng. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, qua mấy ngày nữa là Vũ Đế Thành sẽ bị san thành bình địa.
Ngày xuất chinh thứ mười hai, đại quân của Thiên Đảo Hồ tiến vào vực châu mà Vũ gia khống chế. Mười quân đội tụ lại một chỗ, dù sao vực này cũng là của Vũ gia, các quận thành bên trong đều dựa vào Vũ gia, rất có khả năng sẽ phát sinh chiến đấu.
Quả nhiên...
Khi đến một quận thành, chiến đấu lập tức xảy ra. Khi đại quân của Thiên Đảo Hồ đang cướp bóc quận thành này, liền gặp phải chống cự. Đại quân không khách khí đều ra tay, sau khi trả giá bằng sự thương vong của mười mấy người, đồ sát toàn bộ võ giả của gia tộc này.
Có người chống cự, đó là chuyện tốt!
Nếu một mực không xuất hiện tình huống chống cự phản kích, vậy ngược lại là có vấn đề. Đám người Bạch Hỉ hạ lệnh tiếp tục xuất phát, một đường tiến tới Vũ Đế Thành, phàm là thành trì đi ngang qua đều cướp sạch.
Nhưng mà...
Chờ khi đến quận thành kế tiếp, các gia tộc lớn nhỏ trong thành đều đã bỏ chạy, hơn nữa toàn bộ thám báo của Thiên Đảo Hồ ẩn núp ở phụ cận thành trì cũng đều bị giết.
Bạch Hỉ nổi giận, triệu tập mấy trăm người truy kích, đại quân thì tiếp tục tiến về phía trước. Thành trì tiếp theo cũng vậy, lần này không chỉ có người chạy thoát, còn có người ẩn núp ám sát. Người ám sát còn không ít, một kích không trúng là lập tức bỏ chạy.
Khi đại quân phân ra mấy chục người đi truy sát, lại bất ngờ xảy ra chuyện, mấy chục người đó không ngờ bị phục kích, bị trảm sát toàn bộ. Chờ khi Bạch Hỉ phái người đi tra xét, cường giả phục kích lại biến mất.
Một đường tiến về phía trước, một đường khắp nơi đều có võ giả ẩn núp ám sát, dường như khắp núi đồi đều là kẻ địch.