Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đệ tử thân truyền của Đại Đế được rất nhiều ưu đãi, tuy Lục Ly vẫn là đệ tử Bạch Huy Chương, tài nguyên tông môn không nhiều lắm, nhưng Nhuế Đế khẳng định sẽ tự mình cho một ít tài nguyên. Mặt khác, người tông môn bình thường không dám ức hiếp bọn họ, dù sau sau lưng là Nhuế Đế. Mặt khác, Nhuế Đế khẳng định sẽ chỉ điểm hắn, ít nhất cho hắn phương hướng tu luyện, để hắn không cần đi đường vòng, tiến bộ dần.
Đây đều chỉ là mặt ngoài, thân là đệ tử của Đại Đế, còn có rất nhiều chỗ tốt. Đáng tiếc duy nhất là địa vị của Nhuế Đế ở tông môn không phải quá cao, do hắn đến từ Hàn Môn, bị Đại Đế còn lại của tông môn bài xích.
Nếu Nhuế Đế là Đại Đế bài danh mười hạng đầu tông môn, vậy thân phận Lục Ly sẽ rất đáng giá, phỏng chừng rất nhiều trưởng lão thấy hắn cũng phải tỏ ra tôn kính...
Mặt kệ thế nào, Lục Ly cũng xem như một bước lên trời.
Điều này khiến rất nhiều đệ tử Bạch Huy Chương ghen tị, hâm mộ. Sau khi biết Lục Ly mới vừa vượt Thiên Kiếp lần thứ năm, càng nhiều người đố kỵ, khó chịu. Trước đó không lâu, Nhuế Đế cũng thu nhận một đồ đệ, nhưng không ai ghen tị, bởi vì thiên phú và chiến lực của Vương Ngưng Tuyết rất mạnh, cộng thêm là đệ tử Vương gia, cho nên tất cả mọi người đều xem là đương nhiên.
Lục Ly không có bối cảnh gì, còn là Ngũ Kiếp sơ kỳ, khó trách khỏi khiến nhiều người không phục. Một ít người còn cho rằng Nhuế Đế có phải mắt mù hay không? Bọn họ mạnh hơn Lục Ly gấp mười gấp trăm lần, vì sao không thu nhận bọn họ? Vì sao lại chọn phế vật như vậy?
Bên ngoài ồn ào, Lục Ly cái gì cũng không biết, sau khi bị Nhuế Đế mang đi, Lục Ly lập tức hôn mê, giờ đây còn đang nằm trên giường. Hắn sống ở trong trang viên của Nhuế Đế, Nhuế Đế thân là Đế Cấp, nơi ở rất lớn, có mười mấy tòa thành, mấy chục hạ nhân hầu hạ.
Lục Ly nuốt viên dược chữa thương đỉnh cấp, Nhuế Đế còn tự mình chữa thương cho hắn, thương thế thân thể hắn khôi phục rất nhiều. Nhưng bởi vì nguyên lực sinh mệnh tiêu hao quá nhiều, hồn lực cũng tiêu hao quá nhiều, cho nên vẫn còn trong hôn mê.
Khoảng sáu ngày, Lục Ly mới thanh tỉnh lại, hắn cảm ứng, phát hiện thương thế khôi phục bảy tám phần, chỉ là cảm giác rất suy yếu. Hắn nằm trong tòa thành xa hoa, bên cạnh còn có thị nữ.
- Công tử, người tỉnh rồi?
Thị nữ vội vàng đứng lên, hỏi Lục Ly cần gì? Lục Ly hỏi vài câu, biết đây là tòa thành của Nhuế Đế, hắn vung tay để thị nữ lui xuống, hắn bắt đầu hồi tưởng lại chuyện đã xảy ra.
Hắn nhớ rõ trước khi hôn mê, Nhuế Đế hỏi hắn có nguyện ý bái ông làm sư phụ không? Sau khi hắn đáp ứng, Nhuế Đế mang theo hắn phi hành, hắn cũng rơi vào hôn mê.
- Hi hi!
Lúc hắn hồi tưởng, bên ngoài truyền đến tiếng cười dễ nghe, sau đó một nữ tử xinh đẹp tiến vào, trên mặt đều là ý cười, chính là Vương Ngưng Tuyết.
Nàng đi đến bên người Lục Ly, trên mặt lộ tươi cười thân thiết, nói:
- Lục Ly, ngươi hiện tại là tiểu sư đệ của ta, mau gọi một tiếng sư tỷ, về sau sư tỷ bênh vực ngươi!
Vương Ngưng Tuyết bình thường vẫn rất lạnh lùng, mặt ngoài thật khách khí, đối với ai cũng thật lễ phép nhưng đây là phong độ của nhóm đệ tử thế gia được nuôi dưỡng từ nhỏ. Trong xương cốt nàng vẫn là thanh lãnh, không phải người mọi người sẽ thổ lộ tình cảm, kết giao bạn bè.
Lúc trước, sâu trong nàng thật khinh thường Lục Ly, không phải nhằm vào một mình Lục Ly, mà điều kiện tự thân của nàng cao, nam tử trẻ tuổi vây quanh nàng nhiều lắm, cho nên nam tử bình thường thật không thể tiến vào mắt nàng.
Cho dù Lục Ly như hắc mã xâm nhập vào bán kết, nàng cũng không có quá nhiều chú ý với Lục Ly. Từ đấu bán kết các nàng không cùng một đội là có thể nhìn ra, nàng căn bản không thèm để ý Lục Ly nghĩ thế nào.
Lục Ly lần đầu được tán thưởng của nàng là khi đấu bán kết, khi các nàng nghĩ rằng sẽ thua, Lục Ly trấn áp Quan Thiên Thu, nghịch chuyển thế cục. Vì thế giúp nàng thăng cấp, đại ân này nàng tự nhiên nhớ kỹ.
Biểu hiện về sau của Lục Ly ở trận chung kết, cũng thắng được tán thưởng của nàng, bất quá chỉ là tán thưởng mà thôi.
Hiện tại bất đồng, Lục Ly được Nhuế Đế thu làm đệ tử thân truyền, đó là sư đệ nàng, còn là sư đệ ruột, bất đồng với đệ tử còn lại của Thiên Đế Tông.
Chung một sư phụ, về sau hai người còn có thể chung sống rất nhiều năm, quan hệ này sao có thể như người khác? Mặt khác lần này Quan Thiên Thu đào thải, Lục Ly lại thăng cấp, còn là trận đếu tông môn chưa chấm dứt.
Tuy Vương Ngưng Tuyết không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng khẳng định Lục Ly và Quan Thiên Thu bạo phát xung đột. Quan Thiên Thu này nàng rất không thích, Lục Ly có thể thăng cấp, trong lòng nàng thật vui mừng.
Sau khi Lục Ly tỉnh lại, nàng lập tức đến, chỉ muốn hỏi một chút chuyện đã xảy ra. Nữ nhân thích bát quái nhất, Quan Thiên Thu bị đào thải, đám người Nguyễn Thế Kiệt trực tiếp bị cấm đoán, việc Đại Đế này khẳng định sẽ không truyền ra ngoài, cho nên con đường duy nhất chỉ có thể hỏi Lục Ly.
Lục Ly không giấu diếm, nói hết sự tình một lần, quá trình chiến đấu hắn cũng không rõ ràng, Trật Tự Thần Liên của hắn cũng không phải không thể công khai. Nhẹ nhàng bâng quơ nói, nói bốn người Quan Thiên Thu tới tìm hắn gây sự, hắn đả thương nặng Quan Thiên Thu, Nguyễn Thế Kiệt muốn tiếp tục công kích hắn, Nhuế Đế xuất hiện, cứu hắn khỏi nơi này.
- Có hơi kỳ quái...
Vương Ngưng Tuyết sau khi nghe xong, thì thào:
- Dựa theo lẽ thường, sư tôn không có quyền để ngươi thăng cấp, lại càng không thể để Quan Thiên Thu trực tiếp đào thải, vậy hẳn là tất cả giám định đều nhận định mới có thể xuất hiện kết cục này. Tuy Quan Thiên Thu và Nguyễn Thế Kiệt không đúng, nhưng có vài giám khảo khẳng định có người giao hảo với Quan gia. Bốn người lại trực tiếp bị loại, ngươi lại được thăng cấp, chuyện này hơi quái dị.
- Hẳn do Trật Tự Thần Liên!
Nội tâm Lục Ly âm thầm phỏng đoán, hắn trực tiếp thăng cấp, còn được Nhuế Đế thu làm đệ tử thân truyền, hẳn là nhờ Trật Tự Thần Liên. Đế Cấp đều nhận ra Trật Tự Thần Liên, nhưng không ai có ý định cướp đoạt, chỉ hấp thu hắn vào Thiên Đế Tông, hơn nữa để Nhuế Đế thu hắn làm đệ tử thân truyền.