Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Tiểu sư đệ kia của ngươi bất đồng, hắn không có bối cảnh gì, tiền đồ lại rộng lớn, hơn nữa không tham luyến nữ sắc. Chỉ cần gả cho hắn, hắn chẳng khác nào sẽ ở rể Kỉ gia chúng ta. Nếu hắn về sau trở thành đại nhân vật của tông môn, ta sẽ có mặt mũi thế nào ở gia tộc?
- Hình như ngươi nói thật có đạo lý...
Vương Ngưng Tuyết không lời chống đỡ, nàng nghĩ nghĩ, thở dài nói:
- Vân tỷ, chuyện kết hôn này, sao trong mắt ngươi lại hiện thật như vậy? Ngươi hiểu biết Lục Ly sao? Ngươi thích Lục Ly sao? Chẳng lẽ ngươi kết hôn không nghĩ chút gì về chuyện tình cảm sao?
- Chuyện này ngươi có thể lo lắng, nhưng ta thì không thể!
Kỉ Vân chua sót cười nói:
- Tư chất ta hữu hạn, cả đời này sợ không thể đột phá Lục Kiếp. Trong mắt cao tầng tộc ta, ta chỉ là một bình hoa, ngươi cảm thấy hôn nhân ta có thể lựa chọn sao? Trước kia, ta không phải không có người thích, nhưng kết cục thì sao? Ngươi rõ ràng nhất. Bây giờ còn không phải mang thần thạch gia tộc ta cho hắn cao chạy xa bay rồi sao? Cho nên... ta hiện tại xem như nhìn thấu rồi. Nếu cuối cùng đều là phải liên hôn, vì sao ta không chủ động một chút? Ít nhất, tiểu sư đệ kia của ngươi ta nhìn thật thuận mắt...
- Được rồi!
Vương Ngưng Tuyết thở dài, trên thực tế, so với Kỉ Vân, nàng cũng không tốt hơn chỗ nào. Nàng kết hôn, cũng không phải muốn gả cho ai thì gả cho người đó, trừ phi nàng đột phá Đế Cấp, vậy không ai có thể can thiệp nàng. Nếu không thể đột phá, thời gian dài dậm chân ở Lục Kiếp, cuối cùng vẫn sẽ phải liên hôn. Đương nhiên, nàng vẫn tốt hơn Kỉ Vân một chút, nếu nàng kiên quyết không kết hôn, Vương gia khẳng định cũng sẽ không bức bách nàng...
- Cho nên, Ngưng Tuyết, ngươi phải giúp ta!
Kỉ Vân nói:
- Ngươi mau dẫn ta đi vào trong bí cảnh Lục Ly bế quan, ta gặp gỡ hắn ở trong bí cảnnh, nói không chừng có thể tạo ra hỏa hoa gì đó. Nếu hai chúng ta thích nhau, thì đó là lương duyên trời ban.
- Ngươi không đi được!
Vương Ngưng Tuyết lắc đầu nói:
- Nơi hắn ở rất nguy hiểm, ngươi không vào được. Cho dù ngươi vào được, hắn khẳng định sẽ hoài nghi, dù sao vô cớ xuất hiện một người, thực lực của ngươi còn không thể tiến vào, hắn cũng không ngốc, đừng phá hư chuyện.
- Ngươi đừng xem thường Vân tỷ, tốt xấu gì ta cũng là Ngũ Kiếp trung kỳ, bảo vật toàn thân.
Kỉ Vân rõ ràng không phục, nàng nói:
- Ngươi nói ta biết ở đâu? Nếu thật sự không thể đi, ta sẽ chờ cơ hội về sau. Ngươi cũng nói rồi, lần này hắn phải đi mười năm, ta sợ gia tộc sẽ ép bức ta.
Vương Ngưng Tuyết bất đắc dĩ nói ra ba chữ:
- Vu Ma Sơn.
Ách...
Kỉ Vân ngẩn ra, sau đó thần tình uể oải thở dài nói:
- Nơi này thật đúng là không thể đi, nơi đó rất độc, quan trọng nhất là nơi đó không phải nơi để lịch luyện. Cho dù cường giả gia tộc ta mang ta đi, đạo lý cũng nói không thông.
- Đúng vậy!
Vương Ngưng Tuyết mỉm cười cổ vũ:
- Vân tỷ đừng nóng vội, nói không chừng ba năm nữa hắn sẽ trở về, đến lúc đó ta giúp ngươi bắc cầu, cơ hội vẫn sẽ nhiều hơn người khác.
- Cũng chỉ có thể như vậy!
Kỉ Vân nghe thấy Vu Ma Sơn, tâm tình yên ổn hơn nhiều, nói chuyện phiếm mấy câu rồi cáo từ.
Vương Ngưng Tuyết vội vàng dặn dò nàng đừng truyền ra ngoài, nếu không sẽ bị Nhuế Đế trách phạt. Kỉ Vân tỏ vẻ nàng sẽ đúng mực, không có việc gì sao lại truyền đi hành tung của Lục Ly? Lỡ như tiểu thư khác nhanh chân hơn rồi sao?
Kỉ Vân đi rồi, trở về gia tộc mình, nhưng chỉ lát sau liền lén ra khỏi hậu viện, sau đó nàng cưỡi chiến xa đi mấy vòng, vào một tòa thành.
Ở trong tòa thành ngồi một lát, Quan Thiên Thu liền đi vào, hắn nhìn thấy trên mặt Kỉ Vân vẻ đắc ý dạt dào, trên mặt nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
- Hỏi ra rồi sao!
- Đương nhiên!
Kỉ Vân ưỡn bộ ngực ngạo kiều, nói:
- Bổn tiểu thư đã xuất mã, sự tình nào cũng có thể làm? Vật của ta đâu?
- Đồ vật đã sớm chuẩn bị xong!
Trong tay Quan Thiên Thu lấy ra một cái nhẫn, đưa cho Kỉ Vân nói:
- Kỉ tiểu thư, việc này ta hy vọng ngươi không cần gạt ta, nếu không trở mặt cũng không tốt đẹp gì.
- Yên tâm, đây là Vương Ngưng Tuyết chính miệng nói.
Kỉ Vân nắm chiếc nhẫn, thần niệm tra xét, trên mặt nhất thời lộ sắc mặt vui mừng. Trorng nhẫn có ba viên Độ Kiếp Đan cấp cao. Đan này phi thường hi hữu, hơn nữa chỉ có Quan gia có thể luyện chế. Nàng có được ba viên Độ Kiếp Đan, về sau khả năng xông kích Lục Kiếp sẽ lớn hơn nhiều.
- Ở đâu?
Quan Thiên Thu ngưng giọng hỏi.
- Vu Ma Sơn!
Vẻ mặt Kỉ Vân nghiêm túc nói;
- Quan công tử, ta mặc kệ ngươi có ân oán gì với Lục Ly, ta chỉ hy vọng khi xảy ra vấn đề, ngươi đừng liên lụy ta. Bằng không hai nhà chúng ta thật sự sẽ trở mặt thành thù.
- Ta hiểu! Việc này ngươi yên tâm đi, nếu bại lộ, ta cũng sẽ có nguy hiểm. Nếu thật bại lộ, việc này ta hoàn toàn chịu trách nhiệm, không có quan hệ với ngươi.
Trên mặt Quan Thiên Thu lộ tươi cười, Kỉ Vân mới vui vẻ rời khỏi. Chờ sau khi Kỉ Vân rời đi, tươi cười trên mặt Quan Thiên Thu cứng đờ, lạnh giọng nói:
- Được rồi, Lục Ly, ngươi tiếp tục ngoan ngoãn tu luyện đi. Đợi thêm hai năm nữa, chờ ta an bài xong rồi, sẽ dẫn ngươi ra ngoài.
Địa vị của Quan Thiên Thu ở gia tộc hiện tại đang xuống dốc, muốn làm vài chuyện sẽ không thuận tay như vậy. Chuyện này không chỉ phải làm, mà còn phải làm bí mật, có thể không tra ra được, vậy càng hoàn mỹ.
Trong chợ đêm có một vài lão ma, chỉ nhận thần thạch không nhận người. Quan trọng nhất là địa phương Vu Ma Sơn quá lộn xộn, cũng quá độc. Căn bản không có người đến, cho nên lén lút xử lý Lục Ly, lập tức phi độn, cho dù thế lực Thiên Đế Tông lớn thế nào, có năng lực tra được cái gì?
Quan Thiên Thu cảm thấy tìm người dễ dàng, khẳng định sẽ có một vài lão ma ra tay. Đánh chết cũng dễ dàng, khó là khó làm sao che giấu mọi chuyện. Hắn không thể tự mình ra tay mời lão ma ra tay, chuẩn bị sai người đi mời, sau khi sự thành, sẽ đánh chết người đi mời lão ma thay hắn, như vậy manh mối sẽ chặt đứt.