Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly không có thời gian tránh né, sau lưng cảm giác đau nhức, hắn cảm giác từng luồng kình phong đâm phía sau lưng hắn, còn nổ mạnh trong cơ thể hắn.
Phốc!
Hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, thân mình lay động mấy vòng, nhìn lão đạo kia. Trong mắt lão đạo kia là vẻ khiếp sợ, nhìn Lục Ly, trong lòng hắn sinh ra hoài nghi cường đại. Đây rốt cuộc có phải người hay không? Hay là mãnh thú nhân hình?
Công kích của hắn rất cường đại, cho dù là lĩnh chủ sơ kì cũng bị đập chết. Công kích của lão giả thấp bé cũng thật bá đạo, nhưng chịu không nổi đuôi rồng của Lục Ly? Một Ngũ Kiếp sơ kỳ chỉ dựa vào thân thể, phòng ngự làm sao biến thái như vậy? Chỉ có mãnh thú kỳ dị có thể giải thích.
- Quan Thiên Thu, ta kháo đại gia ngươi!
Lão đạo mắng to, Ma Hồ Tam Kiệt bọn họ tuy không phải anh em ruột nhưng nhiều năm qua đồng sinh cộng tử, đã sớm thân hơn cả anh em ruột. Hiện tại hai huynh đệ một người đã chết, một người bị cháy sạch không còn nhân dạng, hắn làm sao không nổi giận?
- Lão trọc đầu, chết hay chưa, chưa thì đi mau, ta ở đây chống đỡ!
Lão đạo trầm rống, chuẩn bị rút lui, hắn không phải không cách nào đánh chết Lục Ly. Nhưng phòng ngự của Lục Ly rất biến thái, muốn đánh chết Lục Ly khẳng định cần thời gian. Bọn họ phá vỡ thần văn phòng ngự bên ngoài, tìm kiếm Lục Ly còn hao tốn ít thời gian. Nếu tiếp tục kéo dài, Nhuế Đế có thể đến đây.
Thân là thích khách sát thủ, một kích không trúng tự nhiên phải lập tức đào tẩu, đây là yếu tố sinh tồn đầu tiên. Tuy hắn rất muốn báo thù cho lão giả thấp bé, nhưng lí trí nói cho hắn phải rút lui.
- Còn muốn trốn?
Lục Ly rống lên, thanh âm như vọng ra trong yết hồn, càng như tiếng hô của dã thú. Hắn vỗ hai cánh, cũng không phóng đến lão đạo, mà hóa thành lưu quang, nhắm về phía đại hán trọc đầu đang quay cuồng trên mặt đất.
- Thật can đảm!
Nhìn thấy Lục Ly phóng đến lão giả trọc đầu, lão đạo nổi giận vọt lên. Hắn thu lại mũi nhọn trong tay, vung ra búa lớn. Trên cây búa này đầy thần văn, dòng khí màu đen lưu chuyển, rõ ràng là trọng bảo.
Thân mình hắn rất nhanh đến gần Lục Ly, nâng cây búa, ném tới Lục Ly. Cây búa này trở nên lớn lên, phía trên hắc quang vạn trượng, dẫn đến từng tầng không gian chấn động, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa phóng đến Lục Ly.
Hắc hắc!
Thân mình Lục Ly đột nhiên xoay chuyển, hoàn toàn không nhìn cây búa, điên cuồng phóng đến lão đạo. Lão đạo vừa mới thúc giục cây búa, muốn lập tức thối lui sẽ rất khó khăn. Hắn chỉ có thể xoay chuyển cây búa, ném đến Lục Ly.
Vù!
Đuôi rồng của Lục Ly quấn nhanh đến, đồng thời một long trảo biến thành nắm tay, đánh lên đỉnh đầu, chuẩn bị nện xuống một búa kinh thiên.
Khi đuôi rồng hắn cuốn lấy lão đạo, cây búa đánh trúng nắm tay của Lục Ly. Nắm đấm Lục Ly nhất thời bạo liệt, xuống cốt gãy đôi, máu tươi đầm đìa.
Ầm!
Lục Ly bị oanh kích, lão đạo bởi vì bị đuôi rồng của Lục Ly cuốn lấy, cũng bị kéo theo, phía dưới bị đập thành hố to, mặt đất gần đó đều chấn động, bụi đất cuồn cuộn.
- Xong rồi!
Trong bụi mù cuồn cuộn, lão đạo nhìn thấy ánh mắt như dã thú, lạnh như băng của Lục Ly, nhìn thấy móng vuốt khác của Lục Ly đang vồ đến hắn, nội tâm hắn phát ra tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Một búa vừa rồi của hắn đã là một trong những công kích mạnh nhất, lại bị cánh tay của Lục Ly chặn ngang, phòng ngự của Lục Ly quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, mạnh đến mức hắn... tuyệt vọng!
Giữa không trung Tổ Long Giới, một long nhân nhân hình đứng sừng sững giữa không trung. Đuôi rồng của hắn cuốn lấy một người, sau lưng còn đang chảy máu, bàn tay toàn màu, móng vuốt toàn bộ bạo liệt, cánh tay cũng bị đứt.
Người bị đuôi rồng cuốn lấy, trên mặt đều là vẻ kinh hãi, còn có hận ý. Lão đạo không thể không hận, tình báo Quan Thiên cung cấp quá kém, đây không phải một Ngũ Kiếp sơ kỳ mà là một lĩnh chủ Lục Kiếp a, còn là lĩnh chủ phi thường cường đại. Phòng ngự của thân thể này có thể miễn cưỡng sánh bằng Chuẩn Đế...
- Ưm!
Một vóng vuốt khác của Lục Ly cào đến, nhưng hắn không cào vào đầu của lão đạo mà vào cánh tay của người này. Bên ngoài cơ thể lão đạo xuất hiện chiến giáp, nhưng không ngăn được long trảo cào nát. Mọt cánh tay của lão đạo bị hung hăng bẽ gãy. Long trảo của Lục Ly tiếp tục vươn đến, cào nát cánh tay khác của người này.
Lão đạo không còn công kích, hắn hiểu ít công kích linh hồn, nhưng uy lực không quá lớn. Cây búa vừa rồi hắn phóng thích đã là công kích mạnh nhất của hắn, nếu vẫn không giết được Lục Ly, vậy cái khác cũng không có ý nghĩa.
Hai cánh tay đều bị Lục Ly cào nát, cơ mặt đều co rúm lại, nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh. Hắn nhìn Lục Ly nói:
- Lục Ly, chúng ta làm giao dịch thì sao? Thả ra huynh đệ kia của ta, ta nói ngươi biết Quan Thiên Thu ở đâu?
Bán đứng cố chủ, đây là tối kỵ của sát thủ.
Nhưng Ma Hồ Tam Kiệt không phải sát thủ đơn thuần, bọn họ sắp chết rồi, cũng không quản được nhiều như vậy. Quan trọng nhất là tin tức giả Quan Thiên Thu tung ra, sao có thể khiến hắn không giận không trả thù?
Lục Ly không trực tiếp giết người này, tự nhiên muốn hỏi ra thông tin gì đó, hắn lạnh giọng nói:
- Nói ra Quan Thiên Thu ở đâu, ta cho các ngươi một thống khoái!
Lão đạo trầm ngâm một lát, thở dài:
- Được rồi, Quan Thiên Thu ở trong một tòa sơn bảo cách bốn trăm ngàn dặm phía nam Vu Ma Sơn. Có một tòa lạc đà sơn gần đó, nơi đó là căn cứ bí mật của Quan gia, hắn ở đó chờ tin tức.
Bịch!
Lão đạo vừa mới nói xong, Lục Ly hung hăng vung móng, trực tiếp cào chết lão đạo. Lục Ly không hề ngừng lại, bay đến tráng hán đều trọc đang quay cuồng trên mặt đất.
A a a!
Tráng hán đầu trọc kia đã bị cháy sạch không còn nhân dạng, hơi thở trên người cực kỳ mỏng manh, giống như có thể chết đi mọi lúc mọi nơi. Trong nháy mắt, Lục Ly bay qua, hắn không hề dùng móng vuốt mà quất long vĩ.
- Chết!
Tráng hán đầu trọc vốn nhìn như sắp hấp hối, giờ đây đột nhiên ngồi dậy, trong tay xuất hiện một thanh đại đao màu xanh, hắn cảm giác như dung nhập với đao, chiến đao kia biến thành ánh đao, bổ đến đầu Lục Ly.