Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn còn thấy được một ít vảy, trong đôi mắt hắn đều là vẻ ngờ vực, rất nhanh hắn phát hiện cánh tay bị chém đứt của Lục Ly. Cánh tay này không hề lành lặn, có một mặt hoàn toàn vỡ vụn. Nhưng có thể nhìn thấy trên cánh tay cũng có vảy, hắn càng thêm kinh nghi.
Hắn là từ Hàn Môn thăng cấp, đời này trải qua vô số lần chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Hắn nhìn quét qua vài lần, đại khái phỏng đoán ra tình huống.
Hiện trường chỉ có bốn người chiến đấu, ngoài người chết đi, chỉ còn một người. Trên người người kia có vảy, căn cứ dấu vết trên thi thể, người này thoạt nhìn căn bản không giống người, mà như một con mãnh thú.
Cộng thêm gần đó có y bào của Lục Ly, co nên một giả thiết lớn mật xuất hiện trong đầu Nhuế Đế... mãnh thú kia là Lục Ly?
Vấn đề là Lục Ly là nhân loại a, nếu Lục Ly là một nhân loại do mãnh thú biến thành, có thể giấu diếm tra xét của hắn và nhiều Đế Cấp như vậy, vậy Lục Ly quá lợi hại rồi, phỏng chừng đã là mãnh thú Thánh Hoàng Cấp.
- Quá tò mò...
Nhuế Đế nghĩ không thông, nhưng theo tình huống hiện trường có thể thấy, Lục Ly không chết, nhưng đã bị thương, hơn nữa căn cứ vào vết máu, còn có thể phán đoán Lục Ly đã rời khỏi.
- Đi!
Mặc kệ thế nào, Nhuế Đế đều sẽ quyết định trước tìm Lục Ly rồi nói sau, nếu Lục Ly thật là mãnh thú nhân hình, hắn kia chỉ có thể thanh lý môn hộ. Hắn đuổi theo vết máu, rất nhanh đi ra Vu Ma Sơn. Thần niệm hắn nhìn quét qua, phát hiện vết máu lan tràn ra phía nam?
- Khói độc nơi này cường đại như vậy, hắn sao có thể chịu nổi?
Nhuế Đế lại nghĩ không thông, hắn cũng chỉ có thể bay về phía nam, nhưng bay một khoảng, vết máu mất đi. Bởi vì vết thương của Lục Ly đã khép lại, thân thể không còn đổ máu nữa.
Căn cứ vết máu phán đoán, Lục Ly bay thẳng đến phía nam, Nhuế Đế cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh đuổi theo phía nam.
...
Khi Nhuế Đế đi ra Vu Ma Sơn, Lục Ly đã đến nơi lão đạo nói, nơi này có hai tòa núi non rất giống lạc đà, phi thường dễ tìm.
Lục Ly đã sớm phóng ra thần niệm, sưu tầm khắp nơi. Hắn tra xét một lần, nhưng không phát hiện gì, lúc này Huyết Sát Hoàng truyền âm, hắn nói:
- Trong tòa núi nhỏ bên trái Lạc Đà Sơn, có ảo cảnh cường đại, bây giờ còn không mở ra pháp trận phòng ngự, vọt vào bên trong, đánh chết toàn bộ, không lưu lại a!
Trong đôi mắt Lục Ly cuồn cuộn sát khí, khí huyết cường đại phóng xuất ra, nhất thời không gian bốn phía đều trở nên cực kỳ áp lực, tốc độ của hắn đạt đến cực hạn, thân mình chợt lóe lên, vọt vào trong núi nhỏ kia.
Hắn lấy ra một thanh trường đao, phóng ra một đao kinh thiên, bổ lên núi nhỏ, cùng lúc đó hắn lấy ra kèn lệnh, tùy thời chuẩn bị công kích.
Ầm!
Núi nhỏ rung chuyển, ảo cảnh biến mất, lộ ra trang viên thật lớn phía dưới, một đao này của Lục Ly hủy diệt rất nhiều tòa thành của trang viên, từng đội quân sĩ đi đến, còn có cường giả cấp lĩnh chủ.
Thần niệm Lục Ly tập trung vào một người, hàn khí dày đặc, phun ra ba chữ:
- Quan Thiên Thu!
Trang viên này là một ám bảo, rất nhiều gia tộc đều có ám bảo như vậy, ám bảo này còn có một lĩnh chủ tọa trấn, hiển nhiên nơi này rất quan trọng với Quan gia.
Đột nhiên bị công kích, một trăm võ giả đóng quân trong tòa thành đều kinh hãi bay lên, có mấy võ giả còn bị đao mang vừa rồi của Lục Ly đánh bị thương.
Bọn họ nhìn thấy một sinh vật kỳ quái, bề ngoài như một long nhân, một cánh tay bị gãy, vảy trên ngực cũng bóc ra, một thân đều là máu, thoạt nhìn như một con mãnh thú bị thương.
Quan Thiên Thu ở trong trang viên lo lắng chờ tin tức, Ma Hồ Tam Kiệt vẫn chưa đến, lại đến đây một quái vật như vậy? Hơn nữa đến gần liền công kích? Sau khi Lục Ly phun ra ba chữ, cả người Quan Thiên Thu run lên, thanh âm này hắn rất quen thuộc, không phải thanh âm của Lục Ly thì là của ai?
Hắn tập trung nhìn vào, nhìn kỹ mặt của Lục Ly, liếc mắt, lại nhìn thoáng qua kèn lệnh của Lục Ly, rất nhanh, đôi mắt hắn co rụt lại, kinh hô:
- Ngươi là Lục Ly?
- Đúng vậy!
Lục Ly cười lạnh, nói:
- Quan Thiên Thu, ngươi không ngờ phải không? Sát thủ ngươi phái ra không có giết chết ta, ngược lại bị ta xử lý. Bọn họ còn nói hành tung của ngươi cho ta, hiện tại ta đến giết chết ngươi!
- Giết chết Thiên Thu công tử?
Một thanh âm xa xôi vang lên, lĩnh chủ bên người Quan Thiên Thu, cười lạnh nói:
- Ngươi xác định ngươi có năng lực này? Ngươi cho là biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, thì ngươi có thể dọa người rồi sao? Nơi này là địa bàn của Quan gia. Cút ngay, nếu không giết không tha!
- Lưu trưởng lão, giết hắn!
Quan Thiên Thu nhìn đến cặp mặt không mang chút tình cảm của Lục Ly, nội tâm hắn hơi rung động, trong tay hắn đột nhiên bóp nát một khối ngọc phù, sau đó cũng không quay đầu, trốn nhanh về phía nam.
Ách?
Quan Thiên Thu chỉ một chút đã bỏ chạy? Điều này khiến đám quân sĩ Quan gia giật mình, Lưu trưởng lão cũng kinh ngạc, sau đó hắn vung tay lên, trầm quát:
- Người này vô cớ công kích tòa thành của chúng ta, bắt hắn rồi nói sau!
“Ô ô!”
Lục Ly thổi lên kèn lệnh, một trăm quân sĩ kia vừa mới vọt lại đây, lập tức ôm đầu quay cuồng, Lục Ly không nhìn quân sĩ, hắn cuồng bạo phóng đến lĩnh chủ kia. Lưu trưởng lão này là Lục Kiếp sơ kỳ, ở trong mắt Lục Ly căn bản không đủ gây sợ hãi.
- Chết!
Trưởng lão này nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay xuất hiện một thanh trường thương, trường thương hiện lên ngọn lửa màu đen, mang theo sát khí cuồng bạo, đâm tới Lục Ly. Lục Ly không tránh không né, mặc cho trường thương đâm lên người hắn. Đuôi rồng của hắn quét tới, thoải mãi cuốn lấy lĩnh chủ này.
Bịch!
Trường thương đâm vào ngực Lục Ly, chỉ đánh nát một miếng vảy trên ngực hắn. Khi trưởng lão này còn chưa phản ứng lại, Lục Ly vung ra long trảo, đầu lĩnh chủ này nổ tung trong nháy mắt.
- Cái này!
Tuy Quan Thiên Thu đã bay xa mấy ngàn lý, thần niệm vẫn tập trung vào nơi này. Hắn thấy hình ảnh Lưu trưởng lão bị giết ngay tức khắc, nhất thời sợ tới mức trái tim lạnh giá, tốc độ đạt cực hạn.