Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong đôi mắt mấy Đế Cấp xuất hiện dị sắc, bọn họ vẫn tra xét biến hóa từ trong cơ thể Lục Ly. Khi phóng thích Thần Long Biến, tất cả biến hóa trong cơ thể Lục Ly đều trốn không thoát tra xét của mọi người.
Hằng Đế đầu tiên mở miệng:
- Đây là thần thông không thể nghi ngờ, Lục Ly không phải mãnh thú, Lục Ly, ngươi có thể giải trừ thần thông này.
Ở đây đều là cường giả, thân thể biến hóa của Lục Ly không thoát khỏi tra xét của mọi người. Đây xác thật là thần thông mà không phải Lục Ly từ mãnh thú biến về bản thể. Nếu ngay cả chuyện này cũng không phân biệt được, mọi người đều là người mù.
Lục Ly cười khổ nói:
- Hằng Đế, thần thông này ta mới vừa học được, còn chưa học được giải trừ. Nếu không phải nhờ thần thông này, ta đã bị ba sát thủ kia giết chết, ba người kia chính là lĩnh chủ trung kỳ!
- Ta giúp ngươi đi!
Thân mình Nhuế Đế lóe lên, vỗ một chưởng sau lưng Lục Ly, trấn áp long khí trong cơ thể Lục Ly vào huyệt đạo. Vảy rồng bên ngoài cơ thể Lục Ly nhất thời ẩn vào trong cơ thể, cánh rồng, đuôi rồng biến mất, Lục Ly cả người trần truồng.
Bên ngoài có rất nhiều nữ đệ tử, Vương Ngưng Tuyết cũng ở ngay đây, một đám người lập tức dời ánh mắt, thần tình đỏ bừng. Cũng may Nhuế Đế vung tay bao phủ một tầng hào quang xung quanh Lục Ly, nếu không Lục Ly đã bại lộ trong tầm mắt mọi người.
Lục Ly rất nhanh khoác lên áo choàng, tuy hắn chỉ phóng ra Thần Long Biến một lát, nhưng cả người rõ ràng hư nhược đi rất nhiều, thoạt nhìn như người bệnh mới khỏi bệnh nặng.
Phương Vấn không biết phán quyết thế nào, chủ yếu hai bên hắn đều không dễ đắc tội, một bên là Nhuế Đế và Hằng Đế, bên khác là tộc trưởng Quan gia và hai Đại Đế giao hảo với Quan gia.
Lục Ly nói sai thì có sai, nói đúng thì cũng có đúng. Phạt nhẹ, Quan Nhạc Sơn không hài lòng, phạt nặng, Nhuế Đế và Hằng Đế không hài lòng, hắn rơi vào thế khó xử.
- Được rồi!
Quan Nhạc Sơn lại nói:
- Việc này chúng ta lui lại một bước, cho dù Quan Thiên Thu làm sai, ngươi giết Quan Thiên Thu là không sai. Nhưng Lưu trưởng lão và một trăm quân sĩ thì sao? Bọn họ có tội gì? cho dù ngươi muốn động thủ, cũng có thể đánh bọn họ bị thương, vì sao phải giết người? Việc này chỉ cần ngươi lấy ra chứng cớ, Quan gia chúng ta tuyệt đối không bao che Quan Thiên Thu, nhất định sẽ trả công đạo cho ngươi và Thiên Đế Tông. Ngươi lại trực tiếp động thủ giết người. Ngươi đây là khiêu khích Quan gia chúng ta.
Quan Sơn Nhạc không buông tha, việc này hắn không có đường lui, nếu không Quan gia sẽ thật mất mặt. Hắn chỉ có thể gây sự, hy vọng Thiên Đế Tông trả lại công đạo.
Nhuế Đế và Hằng Đế trầm mặc, bọn họ không thể nói giúp được gì cho Lục Ly, dù sao việc này Lục Ly đã làm hơi quá đáng.
Nếu Lục Ly thu được chứng cớ, giống như giữ lại mạng của một sát thủ, việc này bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua, Quan Thiên Thu cũng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng Lục Ly lại mạo muội hành động, tương đương vả mặt Quan gia...
- Khiêu khích?
Ngay lúc này, bên ngoài vang lên một thanh âm lạnh lùng. Thanh âm vừa mới vang lên, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Lục Ly. Đó là một lão giả hắc bào, trên người cũng không có hơi thở quá mạnh mẽ, nhưng đôi mắt lại cảm giác như biển rộng, sâu không lường được.
Hắn nhìn Quan Sơn Nhạc nói:
- Việc này ta thấy là Quan gia các ngươi muốn khiêu khích Thiên Đế Tông đi, dám ám sát đệ tử Thiên Đế Tông chúng ta? Lá gan của Quan gia các ngươi cũng thật lớn. Quan Sơn Nhạc, có phải việc này không trả lại công đạo cho các ngươi, Quan gia các ngươi về sau sẽ tiếp tục ám sát? Thẳng đến khi giết được đệ tử Thiên Đế Tông chúng ta mới thôi?
Vừa nói xong, toàn trường cảm thấy như kết băng, mọi người, bao gồm Quan Sơn Nhạc đều cảm giác lạnh như băng, câm như hến.
Diện mạo lão giả hắc bào không có gì đặc sắc, bảo thủ và nghiêm túc, như một lão bất tử hà khắc. Nhưng gương mặt khổ qua không nói cười tùy tiện của hắn ở trong mắt mọi người là gương mặt của Diêm Vương.
Lạp đại nhân, Lạp Diêm Vương!
Giám sát sử của Thiên Đế Tông. một trong mười người chiến lực và quyền lợi cao nhất Thiên Đế Tông, người này về ý nghĩa nào đó đại diện cho Thiên Đế Tông, lời nói của hắn cũng chính là ý chí của Thiên Đế Tông.
Vốn chức trách của Lạp đại nhân là giám thị cả Thiên Đế Tông, loại chuyện này vốn không đến phiên hắn quản, dựa theo lẽ thường hắn sẽ không ra mặt.
Nhưng hôm nay hắn cố tình ra mặt, ra mặt cũng không sao, vừa ra mặt liền hoàn toàn đứng về phía Lục Ly, hơn nữa giọng nói cũng thật hung hăng, không hề nể mặt ai. Giống như Quan gia không phải phú hào, cũng không có quan hệ với Thiên Đế Tông.
Nếu lời này người khác nói, giống như Nhuế Đế hay Hằng Đế, sẽ không ai để tâm. Lạp đại nhân lại bất đồng, hắn vừa nói như vậy, không khí toàn trường lập tức ngưng đọng, rất nhiều người cảm giác cũng không dám thở mạnh.
Nhưng tất cả đệ tử Thiên Đế Tông bên ngoài, nội tâm cực kỳ kích động, cường thế của Lạp đại nhân khiến bọn họ thân là đệ tử Thiên Đế Tông cảm thấy tự hào, cảm thấy được khí phách của tông môn đệ nhất thiên hạ.
Lấy thế áp người, áp ngươi thì sao? Ngươi dám không phục sao?
Quan Sơn Nhạc không dám không phục, Lạp đại nhân là ý chí của Thiên Đế Tông. Nếu hắn dám tranh cãi với Lạp đại nhân, đó là tranh cãi với Thiên Đế Tông.
Hắn hít sâu, chắp tay nói:
- Lạp đại nhân, cho Sơn Nhạc một trăm lá gan, cũng không dám khiêu khích Thiên Đế Tông, càng không dám mưu hại đệ tử Thiên Đế Tông. Nếu Lạp đại nhân cảm thấy chuyện này là Quan gia chúng ta sai rồi, chúng ta đây tiếp nhận, không dám nói thêm gì nữa.
Quan Sơn Nhạc cúi đầu thật mau, đối kháng với Lạp đại nhân, trừ phi nuốn Quan gia tan thành mây khói. Vị Lạp đại nhân này là thanh kiếm trong tay tông chủ Thiên Đế Tông, có lúc đại biểu ý chí của tông chủ Thiên Đế Tông. Đừng nói Quan gia nho nhỏ, cho dù mười bảy đại tông phái cũng không dám phản công với Lạp đại nhân.
Cho nên hắn chỉ có thể cúi đầu, chỉ có thể giả bộ dáng thật uất ức, mặt cho Lạp đại nhân lấy thế áp người, bộ dáng bị mắng cũng không đánh trả.