Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Vách tường kia giờ đây hơi sáng ngời, sau đó vài luồng ánh sáng bắn đến trước người Lục Ly.
Lục Ly không tránh né, cũng không có động tác gì, dựa vào thân thể mình chống lại. Hắn phải thử nghiệm uy lực công kích của Thiên Đế Kiếm Trận.
Bang bang bang!
Thân mình Lục Ly bị đánh bay, vài luồng kiếm quang biến mất. Y bào của Lục Ly bị phá thành mấy lỗ lớn, bị nổ đến mặt mày xám tro, nhưng hắn không bị thương, chỉ bị tróc chút da.
Ừm!
Trong lòng Lục Ly nắm chắc, hắn đột nhiên gia tốc, chuyển động trong thạch thất, cả người hóa thành cơn gió bay qua bay lại trong thạch thất.
Vù vù vù vù!
Giống như tổ ong vò vẽ, vách tường đỉnh đầu và hai bên đều sáng lên, sau đó vô số kiếm quang phóng đến, trong phút chốc, cả thạch thất đều sáng như ban ngày.
Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cảm giác dao động bốn phía. Thân mình hắn vặn vẹo, cực lực tránh né kiếm quang này. Ngay từ đầu hắn tránh né hơi vất vả, liên tục bị đánh trúng. Nhưng sau một lát, hắn đã quen thuộc quy luật phóng thích kiếm quang này, hắn rất nhanh có thể tránh né kiếm quang.
Uy lực kiếm quang nơi này rất yếu, Lục Ly có thể dễ dàng chống đỡ. Cho nên, ở đây hắn cảm giác như đang chơi đùa. Ngoài y bào bị đánh rách tung tóe, trên người cũng không có thương thế gì. Cho dù tróc ít da, rất nhanh cũng có thể khôi phục như cũ.
Lục Ly không vội vã đi cửa thứ hai, mà vẫn chuyển động bên trong, dẫn phát vô số kiếm quang công kích hắn, hắn đang tìm hiểu tình huống công kích của Thiên Đế Kiếm Trận để xông quan về sau.
Lục Ly hao phí khoảng một giờ ở cửa thứ nhất, hắn đi đến cuối thạch thất, nơi đó xuất hiện một hành lang, sau khi tiến vào hành lang, đại điện an tĩnh trở lại.
Lục Ly không thay y bào mới, ngược lại cởi ra y bào rách nát, bởi vì hắn lập tức phải xông quan liên tục. Y bào này sớm hay muộn cũng sẽ nát bét. Hắn chỉ mặc một quần tứ giác da thú, đây là một kiện bí bảo, lực phòng ngự rất mạnh, còn có thể ẩn vào trong cơ thể, giờ đây đang phòng hộ bộ vị quan trọng của Lục Ly...
Hành lang vẫn uốn lượn, Thiên Đế Kiếm Trận xem ra đều kéo dài xuống nền đất, thoạt nhìn như mười tám tầng địa ngục. Thạch thê lạnh như băng, quang mang hôn ám, khí tức âm trầm. Nếu là võ giả bình thường, có lẽ sợ tới mức không dám đi nữa.
Lục Ly rất nhanh đến cửa thứ hai, kiếm trận cửa này rõ ràng mạnh hơn nhiều cửa thứ nhất, nhưng đối với Lục Ly không có áp lực gì. Hắn đồng dạng không phóng thích Thiên Giáp Thuật, không phóng thích Bác Long Thuật, hoàn toàn dựa vào thân thể.
Dễ dàng vượt qua!
Lục Ly chỉ dừng ở cửa này một giờ, hắn đi đến cửa thứ ba, lần này không từ từ xông quan, thân mình hắn hóa thành lưu quang vượt qua cửa thứ ba.
Cửa thứ tư, cửa thứ năm... Cửa thứ mười!
Nửa ngày trôi qua, Lục Ly đã xông qua mười quan. Về sau hắn phóng ra Bác Long Thuật, Thiên Giáp Thuật, đều dễ dàng vượt qua, không có áp lực quá lớn.
Hắn đẩy ra đại môn thứ mười một, hắn phát hiện cảnh tượng bên trong thay đổi, hắn cũng cảm giác được bất đồng, hắn cảm giác được hơi thở nguy hiểm bên trong.
Trong lòng rất nhiều đệ tử Thiên Đế Tông, mười quan đầu của Thiên Đế Kiếm Trận là giành cho võ giả Ngũ Kiếp, có thể xông qua mười quan, đại biểu chiến lực ngươi có thể sánh bằng lĩnh chủ.
Sau mười quan là võ giả Lục Kiếp xông quan, nếu ngươi có thể xông qua quan thứ hai mươi, đại biểu ngươi có chiến lực Chuẩn Đế, Thiên Đế Tông sẽ trao ngươi vị trí trưởng lão.
Cho nên, sau khi Lục Ly đi vào quan thứ mười một, cảm giác lập tức trở nên bất đồng. Nơi này không phải thạch thất đơn giản, mà là một chỗ thạch động hơi phức tạp. Bên trong ánh sáng càng thêm hôn ám, sau khi Lục Ly bước vào trong, cảm giác bốn phương tám hướng đều là nguy cơ, giống như chỉ cần hắn tùy tiện bước ra một bước, sẽ gặp công kích bốn phương tám hướng.
Hắn không có mạo muội đi về trước, chỉ ngồi xếp bằng tại chỗ nghỉ ngơi. Hắn mới vừa phóng ra Bác Long Thuật, hắn cần nghỉ ngơi một thời gian, để trạng thái khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Hắn luyện hóa một ít đan dược, còn luyện hóa một ít thần dược linh hồn, sau đó ngồi xếp bằng nửa ngày, để thân thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Hắn phóng ra thần niệm, phát hiện nơi này thần niệm bị áp chế, hắn chỉ có thể thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Cảm ứng thử, cái gì cũng không phát hiện, thạch động này thật hẹp dài, không phải rất lớn, cụ thể không biết dài bao nhiêu.
- Đi thôi!
Hắn phóng ra Bác Long Thuật và Thiên Giáp Thuật, trong tay còn cầm Thất Sắc Lưu Ly Tháp. Đế Binh này hắn dùng như tấm chắn. Kỳ thật hắn có thể cưỡi Thất Sắc Lưu Tháp, bay về trước, nhưng hắn không làm như vậy, hắn tin tưởng về sau Đế Binh không thể sử dụng, nếu ngay cả quan thứ mười một vẫn không thể xông qua, vậy trạm kiểm soát phía sau cũng không cần xông nữa.
Hắn đi từng bước về trước, bốn phương tám hướng nhất thời vang lên tiếng phá không, sau đó thanh kiếm bắn ra, những kiếm này không phải kiếm quang, càng như một thanh bảo kiếm chân thật.
Tiến lên!
Bên ngoài cơ thể Lục Ly ngưng tụ một đám Vô Vọng Thần Phù, cự kiếm phóng đi hướng này, Vô Vọng Thần Phù và cự kiếm va chạm nhau, bạo phát từng cơn sóng chấn động.
Lục Ly bị sóng xung kích đẩy lui, nhưng hắn rất nhanh vọt lên, hắn không ngừng phóng thích Vô Vọng Thần Phù, bằng vào Vô Vọng Thần Phù mở đường, hắn gian nan bay về phía trước.
Trường kiếm bốn phương tám hướng phóng đến chỗ hắn quá to rồi, dựa vào Vô Vọng Thần Phù là không ngăn được. Lục Ly không thể né tránh, bị đánh trúng. Thân mình hắn bị đánh bay, uy lực của những trường kiếm này quả thật sắc bén, thoải mái xé rách da thịt hắn. Nhưng thân thể hắn vẫn quá mạnh mẽ, cũng không có bị thương nặng.
- Đi trước rồi nói sau!
Lục Ly cũng không có thời gian chữa thương, cực lực tránh né, hắn khống chế Vô Vọng Thần Phù công kích trọng kiếm này mở đường, thỉnh thoảng còn thúc giục Thất Sắc Lưu Ly Tháp ngăn trở công kích phía khác. Hắn gian nan đi về phía trước, không ngừng bị đánh bay, cũng không ngừng đi về trước.
Thông đạo này quanh co khúc khuỷu, ước chừng dài trăm dặm, nếu là Lục Ly bình thường, trong nháy mắt có thể bay qua. Nơi này hắn ước chừng đi mấy chục hơi thở mới vọt đến.